古诗词

慈乌行

郑獬

鸦鸦林中雏,日晚犹未栖。yā yā lín zhōng chú,rì wǎn yóu wèi qī。
口衔山樱来,独向林中啼。kǒu xián shān yīng lái,dú xiàng lín zhōng tí。
林中有鸦父,昔生六七儿。lín zhōng yǒu yā fù,xī shēng liù qī ér。
一朝弃之去,空此群雏悲。yī cháo qì zhī qù,kōng cǐ qún chú bēi。
意谓父在林,还傍前山飞。yì wèi fù zài lín,hái bàng qián shān fēi。
山中得山樱,欲来反哺之。shān zhōng dé shān yīng,yù lái fǎn bǔ zhī。
绕林复穿树,疑在叶东西。rào lín fù chuān shù,yí zài yè dōng xī。
东西竟无有,还上高高枝。dōng xī jìng wú yǒu,hái shàng gāo gāo zhī。
高枝仅空巢,见此涕沾衣。gāo zhī jǐn kōng cháo,jiàn cǐ tì zhān yī。
复念营巢初,手足生疮痍。fù niàn yíng cháo chū,shǒu zú shēng chuāng yí。
朝飞恐雏渴,暮飞恐雏饥。cháo fēi kǒng chú kě,mù fēi kǒng chú jī。
一日万千回,日日衔黍归。yī rì wàn qiān huí,rì rì xián shǔ guī。
今我羽翼成,反哺方有期。jīn wǒ yǔ yì chéng,fǎn bǔ fāng yǒu qī。
如何天夺去,遂成长别离。rú hé tiān duó qù,suì chéng zhǎng bié lí。
山樱正满枝,结子红琲肥。shān yīng zhèng mǎn zhī,jié zi hóng bèi féi。
而我不得哺,安用自啄为。ér wǒ bù dé bǔ,ān yòng zì zhuó wèi。
嗟嗟我薄祜,哺之固已迟。jiē jiē wǒ báo hù,bǔ zhī gù yǐ chí。
尚有慈母恩,群雏且相随。shàng yǒu cí mǔ ēn,qún chú qiě xiāng suí。
郑獬

郑獬

郑獬(1022——1072)字毅夫,号云谷,虔化人,江西宁都梅江镇西门人,因他的祖父前往湖北安陆经商,便寄居于此。商籍人安陆,详载宁都州志,少负售才词章豪伟,宋皇祐壬辰科举人,癸巳状元及第,初试国子监谢启曰,李广才气自谓无双。 郑獬的作品>>

猜您喜欢

雪里梅

郑獬

武皇未识长卿才,多向吴王故国来。wǔ huáng wèi shí zhǎng qīng cái,duō xiàng wú wáng gù guó lái。
谁见江南佳赏处,月中词客雪中梅。shuí jiàn jiāng nán jiā shǎng chù,yuè zhōng cí kè xuě zhōng méi。

和汪正夫梅

郑獬

少陵老杜独怜才,长句还如铁马来。shǎo líng lǎo dù dú lián cái,zhǎng jù hái rú tiě mǎ lái。
酒味渐佳春渐好,苦教陆凯咏寒梅。jiǔ wèi jiàn jiā chūn jiàn hǎo,kǔ jiào lù kǎi yǒng hán méi。

和汪正夫梅

郑獬

世上庸儿苦忌才,脱身曾把虎须来。shì shàng yōng ér kǔ jì cái,tuō shēn céng bǎ hǔ xū lái。
他年若隐吴门去,从此真仙不姓梅。tā nián ruò yǐn wú mén qù,cóng cǐ zhēn xiān bù xìng méi。

和汪正夫梅

郑獬

江南江北谪仙才,为爱湖山特地来。jiāng nán jiāng běi zhé xiān cái,wèi ài hú shān tè dì lái。
愿得春寒过三月,樽前留得腊前梅。yuàn dé chūn hán guò sān yuè,zūn qián liú dé là qián méi。

和汪正夫梅

郑獬

禁林自笑老无才,觅得杭州刺史来。jìn lín zì xiào lǎo wú cái,mì dé háng zhōu cì shǐ lái。
饮散凭栏却怊怅,不堪忆著故园梅。yǐn sàn píng lán què chāo chàng,bù kān yì zhù gù yuán méi。

和汪正夫梅

郑獬

好花赋与本天才,料得灵根天上来。hǎo huā fù yǔ běn tiān cái,liào dé líng gēn tiān shàng lái。
应为长安恶风土,故教北地不栽梅。yīng wèi zhǎng ān è fēng tǔ,gù jiào běi dì bù zāi méi。

和汪正夫梅

郑獬

妖花烂漫敌清才,邺骑还惊宝玦来。yāo huā làn màn dí qīng cái,yè qí hái jīng bǎo jué lái。
郑国枉教兰作佩,定应不识楚江梅。zhèng guó wǎng jiào lán zuò pèi,dìng yīng bù shí chǔ jiāng méi。

和汪正夫梅

郑獬

座中豪客洛阳才,醉舞春风拂袖来。zuò zhōng háo kè luò yáng cái,zuì wǔ chūn fēng fú xiù lái。
明日却寻歌管地,中庭空有折残梅。míng rì què xún gē guǎn dì,zhōng tíng kōng yǒu zhé cán méi。

和汪正夫梅

郑獬

丽赋多传楚客才,新诗还自楚江来。lì fù duō chuán chǔ kè cái,xīn shī hái zì chǔ jiāng lái。
雪痕未涨龙池水,风信先飞庾岭梅。xuě hén wèi zhǎng lóng chí shuǐ,fēng xìn xiān fēi yǔ lǐng méi。

和汪正夫梅

郑獬

探花最费庾郎才,欲把雕盘折取来。tàn huā zuì fèi yǔ láng cái,yù bǎ diāo pán zhé qǔ lái。
不奈雪花苦相误,梢头无处认真梅。bù nài xuě huā kǔ xiāng wù,shāo tóu wú chù rèn zhēn méi。

和汪正夫梅

郑獬

诗入鸡林白傅才,当年曾佩左符来。shī rù jī lín bái fù cái,dāng nián céng pèi zuǒ fú lái。
尊前依旧江山好,不见章台驿使梅。zūn qián yī jiù jiāng shān hǎo,bù jiàn zhāng tái yì shǐ méi。

和汪正夫梅

郑獬

刘蕡直气压群才,却束尘衣取次来。liú fén zhí qì yā qún cái,què shù chén yī qǔ cì lái。
开府刚肠破金石,可能刻意赋寒梅。kāi fǔ gāng cháng pò jīn shí,kě néng kè yì fù hán méi。

和汪正夫梅

郑獬

欲酬强韵若为才,昨夜归时趁月来。yù chóu qiáng yùn ruò wèi cái,zuó yè guī shí chèn yuè lái。
寂寞后堂初醉起,金盆犹浸数枝梅。jì mò hòu táng chū zuì qǐ,jīn pén yóu jìn shù zhī méi。

和汪正夫梅

郑獬

好花有意似怜才,时泛清香入袂来。hǎo huā yǒu yì shì lián cái,shí fàn qīng xiāng rù mèi lái。
待得繁梢都结实,莫将细核比杨梅。dài dé fán shāo dōu jié shí,mò jiāng xì hé bǐ yáng méi。

和汪正夫梅

郑獬

流俗休教见美才,不如长入醉乡来。liú sú xiū jiào jiàn měi cái,bù rú zhǎng rù zuì xiāng lái。
江南蚤是多风雨,莫向花前唱落梅。jiāng nán zǎo shì duō fēng yǔ,mò xiàng huā qián chàng luò méi。