古诗词

题关彦长孤山四照阁

郑獬

湖山天下之绝境,群山绕湖千百重。hú shān tiān xià zhī jué jìng,qún shān rào hú qiān bǎi zhòng。
碧笋四插明镜外,此阁正落明镜中。bì sǔn sì chā míng jìng wài,cǐ gé zhèng luò míng jìng zhōng。
绿波一穗扫沙尾,拥门尽是红芙蓉。lǜ bō yī suì sǎo shā wěi,yōng mén jǐn shì hóng fú róng。
清香断处接苍霭,绿萝攀树登高峰。qīng xiāng duàn chù jiē cāng ǎi,lǜ luó pān shù dēng gāo fēng。
当轩不置窗与槛,湖光山翠还相通。dāng xuān bù zhì chuāng yǔ kǎn,hú guāng shān cuì hái xiāng tōng。
侧耳似闻天上语,接手便欲翻长空。cè ěr shì wén tiān shàng yǔ,jiē shǒu biàn yù fān zhǎng kōng。
忽疑跃入画屏上,但觉毛发生清风。hū yí yuè rù huà píng shàng,dàn jué máo fā shēng qīng fēng。
光景动荡失天地,直与颢气争雌雄。guāng jǐng dòng dàng shī tiān dì,zhí yǔ hào qì zhēng cí xióng。
君何容易得此处,着意镵凿由天公。jūn hé róng yì dé cǐ chù,zhe yì chán záo yóu tiān gōng。
西湖虽然多佳境,游人到此景遂穷。xī hú suī rán duō jiā jìng,yóu rén dào cǐ jǐng suì qióng。
昔日郎官退居此,足踏藤履手携筇。xī rì láng guān tuì jū cǐ,zú tà téng lǚ shǒu xié qióng。
时陪金壶宴亲旧,船飞两楫如归鸿。shí péi jīn hú yàn qīn jiù,chuán fēi liǎng jí rú guī hóng。
溪鱼鲜白玉膏脆,林果红熟燕脂浓。xī yú xiān bái yù gāo cuì,lín guǒ hóng shú yàn zhī nóng。
挥弄清泉倚苍石,当时即是神仙翁。huī nòng qīng quán yǐ cāng shí,dāng shí jí shì shén xiān wēng。
又况诸子尽奋发,绿袍照烂时相从。yòu kuàng zhū zi jǐn fèn fā,lǜ páo zhào làn shí xiāng cóng。
我来登览但叹息,有家不得居江东。wǒ lái dēng lǎn dàn tàn xī,yǒu jiā bù dé jū jiāng dōng。
至今此景常入梦,尚有清气留心胸。zhì jīn cǐ jǐng cháng rù mèng,shàng yǒu qīng qì liú xīn xiōng。
屡蒙书尾追拙唱,强临纸札诚难工。lǚ méng shū wěi zhuī zhuō chàng,qiáng lín zhǐ zhá chéng nán gōng。
湖山有灵必见笑,便与弃掷无留踪。hú shān yǒu líng bì jiàn xiào,biàn yǔ qì zhì wú liú zōng。
直须收拾买邻舍,兄乎异日能相容。zhí xū shōu shí mǎi lín shě,xiōng hū yì rì néng xiāng róng。
郑獬

郑獬

郑獬(1022——1072)字毅夫,号云谷,虔化人,江西宁都梅江镇西门人,因他的祖父前往湖北安陆经商,便寄居于此。商籍人安陆,详载宁都州志,少负售才词章豪伟,宋皇祐壬辰科举人,癸巳状元及第,初试国子监谢启曰,李广才气自谓无双。 郑獬的作品>>

猜您喜欢

雪里梅

郑獬

武皇未识长卿才,多向吴王故国来。wǔ huáng wèi shí zhǎng qīng cái,duō xiàng wú wáng gù guó lái。
谁见江南佳赏处,月中词客雪中梅。shuí jiàn jiāng nán jiā shǎng chù,yuè zhōng cí kè xuě zhōng méi。

和汪正夫梅

郑獬

少陵老杜独怜才,长句还如铁马来。shǎo líng lǎo dù dú lián cái,zhǎng jù hái rú tiě mǎ lái。
酒味渐佳春渐好,苦教陆凯咏寒梅。jiǔ wèi jiàn jiā chūn jiàn hǎo,kǔ jiào lù kǎi yǒng hán méi。

和汪正夫梅

郑獬

世上庸儿苦忌才,脱身曾把虎须来。shì shàng yōng ér kǔ jì cái,tuō shēn céng bǎ hǔ xū lái。
他年若隐吴门去,从此真仙不姓梅。tā nián ruò yǐn wú mén qù,cóng cǐ zhēn xiān bù xìng méi。

和汪正夫梅

郑獬

江南江北谪仙才,为爱湖山特地来。jiāng nán jiāng běi zhé xiān cái,wèi ài hú shān tè dì lái。
愿得春寒过三月,樽前留得腊前梅。yuàn dé chūn hán guò sān yuè,zūn qián liú dé là qián méi。

和汪正夫梅

郑獬

禁林自笑老无才,觅得杭州刺史来。jìn lín zì xiào lǎo wú cái,mì dé háng zhōu cì shǐ lái。
饮散凭栏却怊怅,不堪忆著故园梅。yǐn sàn píng lán què chāo chàng,bù kān yì zhù gù yuán méi。

和汪正夫梅

郑獬

好花赋与本天才,料得灵根天上来。hǎo huā fù yǔ běn tiān cái,liào dé líng gēn tiān shàng lái。
应为长安恶风土,故教北地不栽梅。yīng wèi zhǎng ān è fēng tǔ,gù jiào běi dì bù zāi méi。

和汪正夫梅

郑獬

妖花烂漫敌清才,邺骑还惊宝玦来。yāo huā làn màn dí qīng cái,yè qí hái jīng bǎo jué lái。
郑国枉教兰作佩,定应不识楚江梅。zhèng guó wǎng jiào lán zuò pèi,dìng yīng bù shí chǔ jiāng méi。

和汪正夫梅

郑獬

座中豪客洛阳才,醉舞春风拂袖来。zuò zhōng háo kè luò yáng cái,zuì wǔ chūn fēng fú xiù lái。
明日却寻歌管地,中庭空有折残梅。míng rì què xún gē guǎn dì,zhōng tíng kōng yǒu zhé cán méi。

和汪正夫梅

郑獬

丽赋多传楚客才,新诗还自楚江来。lì fù duō chuán chǔ kè cái,xīn shī hái zì chǔ jiāng lái。
雪痕未涨龙池水,风信先飞庾岭梅。xuě hén wèi zhǎng lóng chí shuǐ,fēng xìn xiān fēi yǔ lǐng méi。

和汪正夫梅

郑獬

探花最费庾郎才,欲把雕盘折取来。tàn huā zuì fèi yǔ láng cái,yù bǎ diāo pán zhé qǔ lái。
不奈雪花苦相误,梢头无处认真梅。bù nài xuě huā kǔ xiāng wù,shāo tóu wú chù rèn zhēn méi。

和汪正夫梅

郑獬

诗入鸡林白傅才,当年曾佩左符来。shī rù jī lín bái fù cái,dāng nián céng pèi zuǒ fú lái。
尊前依旧江山好,不见章台驿使梅。zūn qián yī jiù jiāng shān hǎo,bù jiàn zhāng tái yì shǐ méi。

和汪正夫梅

郑獬

刘蕡直气压群才,却束尘衣取次来。liú fén zhí qì yā qún cái,què shù chén yī qǔ cì lái。
开府刚肠破金石,可能刻意赋寒梅。kāi fǔ gāng cháng pò jīn shí,kě néng kè yì fù hán méi。

和汪正夫梅

郑獬

欲酬强韵若为才,昨夜归时趁月来。yù chóu qiáng yùn ruò wèi cái,zuó yè guī shí chèn yuè lái。
寂寞后堂初醉起,金盆犹浸数枝梅。jì mò hòu táng chū zuì qǐ,jīn pén yóu jìn shù zhī méi。

和汪正夫梅

郑獬

好花有意似怜才,时泛清香入袂来。hǎo huā yǒu yì shì lián cái,shí fàn qīng xiāng rù mèi lái。
待得繁梢都结实,莫将细核比杨梅。dài dé fán shāo dōu jié shí,mò jiāng xì hé bǐ yáng méi。

和汪正夫梅

郑獬

流俗休教见美才,不如长入醉乡来。liú sú xiū jiào jiàn měi cái,bù rú zhǎng rù zuì xiāng lái。
江南蚤是多风雨,莫向花前唱落梅。jiāng nán zǎo shì duō fēng yǔ,mò xiàng huā qián chàng luò méi。