古诗词

洞庭春色/沁园春

程垓

锦字亲裁,泪巾偷裛,细说旧时。jǐn zì qīn cái,lèi jīn tōu yì,xì shuō jiù shí。
记笑桃门巷,妆窥宝靥,弄花庭前,香湿罗衣。jì xiào táo mén xiàng,zhuāng kuī bǎo yè,nòng huā tíng qián,xiāng shī luó yī。
几度相随游冶去,任月细风尖犹未归。jǐ dù xiāng suí yóu yě qù,rèn yuè xì fēng jiān yóu wèi guī。
多少事,有垂杨眼见,红烛心知。duō shǎo shì,yǒu chuí yáng yǎn jiàn,hóng zhú xīn zhī。
如今事都过也,但赢得、双鬓成丝。rú jīn shì dōu guò yě,dàn yíng dé shuāng bìn chéng sī。
叹半妆红豆,相思有分,两分青镜,重合难期。tàn bàn zhuāng hóng dòu,xiāng sī yǒu fēn,liǎng fēn qīng jìng,zhòng hé nán qī。
惆怅一春飞絮,梦悠扬教人分付谁。chóu chàng yī chūn fēi xù,mèng yōu yáng jiào rén fēn fù shuí。
销魂处,又梨花雨暗,半掩重扉。xiāo hún chù,yòu lí huā yǔ àn,bàn yǎn zhòng fēi。
程垓

程垓

「程垓」字正伯,眉山(今属四川)人。苏轼中表程之才(字正辅)之孙。淳熙十三年(1186)游临安,陆游为其所藏山谷帖作跋,未几归蜀。撰有帝王君臣论及时务利害策五十篇。绍熙三年(1192),已五十许,杨万里荐以应贤良方正科。绍熙五年(1194)乡人王称序其词,谓“程正伯以诗词名,乡之人所知也。余顷岁游都下,数见朝士,往往亦称道正伯佳句”。冯煦《蒿庵论词》:“程正伯凄婉绵丽,与草窗所录《绝妙好词》家法相近。”有《书舟词》(一作《书舟雅词》)一卷。 程垓的作品>>

猜您喜欢

雪狮儿

程垓

断云低晚,轻烟带暝,风惊罗幕。duàn yún dī wǎn,qīng yān dài míng,fēng jīng luó mù。
数点梅花,香倚雪窗摇落。shù diǎn méi huā,xiāng yǐ xuě chuāng yáo luò。
红炉对谑。hóng lú duì xuè。
正酒面、琼酥初削。zhèng jiǔ miàn qióng sū chū xuē。
云屏暖,不知门外,月寒风恶。yún píng nuǎn,bù zhī mén wài,yuè hán fēng è。
迤逦慵云半掠。yí lǐ yōng yún bàn lüè。
笑盈盈、闲弄宝筝弦索。xiào yíng yíng xián nòng bǎo zhēng xián suǒ。
暖极生春,已向横波先觉。nuǎn jí shēng chūn,yǐ xiàng héng bō xiān jué。
花娇柳弱。huā jiāo liǔ ruò。
渐倚醉、要人搂著。jiàn yǐ zuì yào rén lǒu zhù。
低告托。dī gào tuō。
早把被香熏却。zǎo bǎ bèi xiāng xūn què。

摸鱼儿

程垓

掩凄凉、黄昏庭院,角声何处呜咽。yǎn qī liáng huáng hūn tíng yuàn,jiǎo shēng hé chù wū yàn。
矮窗曲屋风灯冷,还是苦寒时节。ǎi chuāng qū wū fēng dēng lěng,hái shì kǔ hán shí jié。
凝伫切。níng zhù qiè。
念翠被熏笼,夜夜成虚设。niàn cuì bèi xūn lóng,yè yè chéng xū shè。
倚阑愁绝。yǐ lán chóu jué。
听凤竹声中,犀影帐外,簌簌酿寒轻雪。tīng fèng zhú shēng zhōng,xī yǐng zhàng wài,sù sù niàng hán qīng xuě。
伤心处,却忆当年轻别。shāng xīn chù,què yì dāng nián qīng bié。
梅花满院初发。méi huā mǎn yuàn chū fā。
吹香弄蕊无人见,惟有暮云千叠。chuī xiāng nòng ruǐ wú rén jiàn,wéi yǒu mù yún qiān dié。
情未彻。qíng wèi chè。
又谁料而今,好梦分胡越。yòu shuí liào ér jīn,hǎo mèng fēn hú yuè。
不堪重说。bù kān zhòng shuō。
但记得当初,重门锁处,犹有夜深月。dàn jì dé dāng chū,zhòng mén suǒ chù,yóu yǒu yè shēn yuè。

闺怨无闷

程垓

天与多才,不合更与,殢柳怜花情分。tiān yǔ duō cái,bù hé gèng yǔ,tì liǔ lián huā qíng fēn。
甚总为才情,恼人方寸。shén zǒng wèi cái qíng,nǎo rén fāng cùn。
早是春残花褪。zǎo shì chūn cán huā tuì。
也不料、一春都成病。yě bù liào yī chūn dōu chéng bìng。
自失笑,因甚腰围半减,珠泪频揾。zì shī xiào,yīn shén yāo wéi bàn jiǎn,zhū lèi pín wèn。
难省。nán shěng。
也怨天、也自恨。yě yuàn tiān yě zì hèn。
怎免千般思忖。zěn miǎn qiān bān sī cǔn。
倩人说与,又却不忍。qiàn rén shuō yǔ,yòu què bù rěn。
拼了一生愁闷。pīn le yī shēng chóu mèn。
又只恐、愁多无人问。yòu zhǐ kǒng chóu duō wú rén wèn。
到这里,天也怜人,看他稳也不稳。dào zhè lǐ,tiān yě lián rén,kàn tā wěn yě bù wěn。

意难忘

程垓

花拥鸳房。huā yōng yuān fáng。
记驼肩髻小,约鬓眉长。jì tuó jiān jì xiǎo,yuē bìn méi zhǎng。
轻身翻燕舞,低语转莺簧。qīng shēn fān yàn wǔ,dī yǔ zhuǎn yīng huáng。
相见处,便难忘。xiāng jiàn chù,biàn nán wàng。
肯亲度瑶觞。kěn qīn dù yáo shāng。
向夜阑,歌翻郢曲,带换韩香。xiàng yè lán,gē fān yǐng qū,dài huàn hán xiāng。
别来音信难将。bié lái yīn xìn nán jiāng。
似云收楚峡,雨散巫阳。shì yún shōu chǔ xiá,yǔ sàn wū yáng。
相逢情有在,不语意难量。xiāng féng qíng yǒu zài,bù yǔ yì nán liàng。
些个事,断人肠。xiē gè shì,duàn rén cháng。
怎禁得恓惶。zěn jìn dé xī huáng。
待与伊、移根换叶,试又何妨。dài yǔ yī yí gēn huàn yè,shì yòu hé fáng。

临江仙·其二

程垓

浓绿锁窗闲院静,照人明月团团。nóng lǜ suǒ chuāng xián yuàn jìng,zhào rén míng yuè tuán tuán。
夜长幽梦见伊难。yè zhǎng yōu mèng jiàn yī nán。
瘦从香脸薄,愁到翠眉残。shòu cóng xiāng liǎn báo,chóu dào cuì méi cán。
只道花时容易见,如今花尽春阑。zhǐ dào huā shí róng yì jiàn,rú jīn huā jǐn chūn lán。
画楼依旧五更寒。huà lóu yī jiù wǔ gèng hán。
可怜红绣被,空记合时欢。kě lián hóng xiù bèi,kōng jì hé shí huān。

朝中措

程垓

矮窗西畔翠荷香。ǎi chuāng xī pàn cuì hé xiāng。
人在小池塘。rén zài xiǎo chí táng。
何事未拈棋局,却来闲倚胡床。hé shì wèi niān qí jú,què lái xián yǐ hú chuáng。
金盆弄水,玉钗亸鬓,妆懒何妨。jīn pén nòng shuǐ,yù chāi duǒ bìn,zhuāng lǎn hé fáng。
莫道困来不饮,今宵却恨天凉。mò dào kùn lái bù yǐn,jīn xiāo què hèn tiān liáng。

朝中措

程垓

片花飞后水东流。piàn huā fēi hòu shuǐ dōng liú。
无计挽春留。wú jì wǎn chūn liú。
香小谁栽杜若,梦回依旧扬州。xiāng xiǎo shuí zāi dù ruò,mèng huí yī jiù yáng zhōu。
破瓜年在,娇花艳冶,舞柳纤柔。pò guā nián zài,jiāo huā yàn yě,wǔ liǔ xiān róu。
莫道刘郎霜鬓,才情未放春休。mò dào liú láng shuāng bìn,cái qíng wèi fàng chūn xiū。

朝中措·其二茶词

程垓

华筵饮散撤芳尊。huá yán yǐn sàn chè fāng zūn。
人影乱纷纷。rén yǐng luàn fēn fēn。
且约玉骢留住,细将团凤平分。qiě yuē yù cōng liú zhù,xì jiāng tuán fèng píng fēn。
一瓯看取,招回酒兴,爽彻诗魂。yī ōu kàn qǔ,zhāo huí jiǔ xīng,shuǎng chè shī hún。
歌罢清风两腋,归来明月千门。gē bà qīng fēng liǎng yè,guī lái míng yuè qiān mén。

一斛珠·别少城,舟宿黄龙

程垓

风催雨促。fēng cuī yǔ cù。
今番不似前欢足。jīn fān bù shì qián huān zú。
早来最苦离情毒。zǎo lái zuì kǔ lí qíng dú。
唱我新词,掩著面儿哭。chàng wǒ xīn cí,yǎn zhù miàn ér kū。
临行只怕人行远。lín xíng zhǐ pà rén xíng yuǎn。
殷勤更写多情曲。yīn qín gèng xiě duō qíng qū。
相逢已是腰如束。xiāng féng yǐ shì yāo rú shù。
从此知他,还减几分玉。cóng cǐ zhī tā,hái jiǎn jǐ fēn yù。

朝中措·其三汤词

程垓

龙团分罢觉芳滋。lóng tuán fēn bà jué fāng zī。
歌彻碧云词。gē chè bì yún cí。
翠袖且留纤玉,沉香载捧冰垍。cuì xiù qiě liú xiān yù,chén xiāng zài pěng bīng jì。
一声清唱,半瓯轻啜,愁绪如丝。yī shēng qīng chàng,bàn ōu qīng chuài,chóu xù rú sī。
记取临分馀味,图教归后相思。jì qǔ lín fēn yú wèi,tú jiào guī hòu xiāng sī。

酷相思

程垓

月挂霜林寒欲坠。yuè guà shuāng lín hán yù zhuì。
正门外、催人起。zhèng mén wài cuī rén qǐ。
奈离别、如今真个是。nài lí bié rú jīn zhēn gè shì。
欲住也、留无计。yù zhù yě liú wú jì。
欲去也、来无计。yù qù yě lái wú jì。
马上离魂衣上泪。mǎ shàng lí hún yī shàng lèi。
各自个、供憔悴。gè zì gè gōng qiáo cuì。
问江路梅花开也未。wèn jiāng lù méi huā kāi yě wèi。
春到也、须频寄。chūn dào yě xū pín jì。
人到也、须频寄。rén dào yě xū pín jì。

朝中措·其四咏三十九数

程垓

真游六六洞中仙。zhēn yóu liù liù dòng zhōng xiān。
骑鹤下三天。qí hè xià sān tiān。
休道日斜岁暮,行年方是韶华。xiū dào rì xié suì mù,xíng nián fāng shì sháo huá。
相逢一笑,此心不动,须待明年。xiāng féng yī xiào,cǐ xīn bù dòng,xū dài míng nián。
要得安排稳当,除非四十相连。yào dé ān pái wěn dāng,chú fēi sì shí xiāng lián。

忆王孙

程垓

萧萧梅雨断人行。xiāo xiāo méi yǔ duàn rén xíng。
门掩残春绿荫生。mén yǎn cán chūn lǜ yīn shēng。
翠被寒灯枕自横。cuì bèi hán dēng zhěn zì héng。
梦初惊。mèng chū jīng。
窗外啼鹃催五更。chuāng wài tí juān cuī wǔ gèng。

生查子

程垓

溪光曲曲村,花影重重树。xī guāng qū qū cūn,huā yǐng zhòng zhòng shù。
风物小桃源,春事还如许。fēng wù xiǎo táo yuán,chūn shì hái rú xǔ。
情知送客来,又作寻芳去。qíng zhī sòng kè lái,yòu zuò xún fāng qù。
可惜一春诗,总为闲愁赋。kě xī yī chūn shī,zǒng wèi xián chóu fù。

生查子

程垓

长记别郎时,月淡梅花影。zhǎng jì bié láng shí,yuè dàn méi huā yǐng。
梅影又横窗,不见江南信。méi yǐng yòu héng chuāng,bù jiàn jiāng nán xìn。
无心换夕香,有分怜朝镜。wú xīn huàn xī xiāng,yǒu fēn lián cháo jìng。
不怕瘦棱棱,只怕梅开尽。bù pà shòu léng léng,zhǐ pà méi kāi jǐn。
1431234567»