古诗词

闺怨无闷

程垓

天与多才,不合更与,殢柳怜花情分。tiān yǔ duō cái,bù hé gèng yǔ,tì liǔ lián huā qíng fēn。
甚总为才情,恼人方寸。shén zǒng wèi cái qíng,nǎo rén fāng cùn。
早是春残花褪。zǎo shì chūn cán huā tuì。
也不料、一春都成病。yě bù liào yī chūn dōu chéng bìng。
自失笑,因甚腰围半减,珠泪频揾。zì shī xiào,yīn shén yāo wéi bàn jiǎn,zhū lèi pín wèn。
难省。nán shěng。
也怨天、也自恨。yě yuàn tiān yě zì hèn。
怎免千般思忖。zěn miǎn qiān bān sī cǔn。
倩人说与,又却不忍。qiàn rén shuō yǔ,yòu què bù rěn。
拼了一生愁闷。pīn le yī shēng chóu mèn。
又只恐、愁多无人问。yòu zhǐ kǒng chóu duō wú rén wèn。
到这里,天也怜人,看他稳也不稳。dào zhè lǐ,tiān yě lián rén,kàn tā wěn yě bù wěn。
程垓

程垓

「程垓」字正伯,眉山(今属四川)人。苏轼中表程之才(字正辅)之孙。淳熙十三年(1186)游临安,陆游为其所藏山谷帖作跋,未几归蜀。撰有帝王君臣论及时务利害策五十篇。绍熙三年(1192),已五十许,杨万里荐以应贤良方正科。绍熙五年(1194)乡人王称序其词,谓“程正伯以诗词名,乡之人所知也。余顷岁游都下,数见朝士,往往亦称道正伯佳句”。冯煦《蒿庵论词》:“程正伯凄婉绵丽,与草窗所录《绝妙好词》家法相近。”有《书舟词》(一作《书舟雅词》)一卷。 程垓的作品>>

猜您喜欢

鹧鸪天·其二寄少城

程垓

泪湿芙蓉城上花。lèi shī fú róng chéng shàng huā。
片飞何事苦参差。piàn fēi hé shì kǔ cān chà。
锁深不奈莺无语,巢稳争如燕有家。suǒ shēn bù nài yīng wú yǔ,cháo wěn zhēng rú yàn yǒu jiā。
情未老,鬓先华。qíng wèi lǎo,bìn xiān huá。
可怜各自淡生涯。kě lián gè zì dàn shēng yá。
桃花不解知人意,犹自沾泥也学他。táo huā bù jiě zhī rén yì,yóu zì zhān ní yě xué tā。

破阵子

程垓

小小红泥院宇,深深翠色屏帏。xiǎo xiǎo hóng ní yuàn yǔ,shēn shēn cuì sè píng wéi。
簇定熏炉酥酒软,门外东风寒不知。cù dìng xūn lú sū jiǔ ruǎn,mén wài dōng fēng hán bù zhī。
恰疑三月时。qià yí sān yuè shí。
钗影半欹绿子,歌声轻度红儿。chāi yǐng bàn yī lǜ zi,gē shēng qīng dù hóng ér。
醉里不愁更漏断,更要梅花看几枝。zuì lǐ bù chóu gèng lòu duàn,gèng yào méi huā kàn jǐ zhī。
起来霜月低。qǐ lái shuāng yuè dī。

一落索·其一

程垓

门外莺寒杨柳。mén wài yīng hán yáng liǔ。
正减欢疏酒。zhèng jiǎn huān shū jiǔ。
春阴早是做人愁,更何况、花飞后。chūn yīn zǎo shì zuò rén chóu,gèng hé kuàng huā fēi hòu。
莫倚东风消瘦。mò yǐ dōng fēng xiāo shòu。
有酴醾入手。yǒu tú mí rù shǒu。
尽偎香玉醉何妨,任花落、愁依旧。jǐn wēi xiāng yù zuì hé fáng,rèn huā luò chóu yī jiù。

一剪梅·冬至

程垓

斗转参横一夜霜。dòu zhuǎn cān héng yī yè shuāng。
玉律声中,又报新阳。yù lǜ shēng zhōng,yòu bào xīn yáng。
起来无绪赋行藏。qǐ lái wú xù fù xíng cáng。
只喜人间,一线添长。zhǐ xǐ rén jiān,yī xiàn tiān zhǎng。
帘幕垂垂月半廊。lián mù chuí chuí yuè bàn láng。
节物心情,都付椒觞。jié wù xīn qíng,dōu fù jiāo shāng。
年华渐晚鬓毛苍。nián huá jiàn wǎn bìn máo cāng。
身外功名,休苦思量。shēn wài gōng míng,xiū kǔ sī liàng。

一落索·其二歌者索词,名之一东

程垓

小小腰身相称。xiǎo xiǎo yāo shēn xiāng chēng。
更着人心性。gèng zhe rén xīn xìng。
一声歌起绣帘阴,都遏住、行云影。yī shēng gē qǐ xiù lián yīn,dōu è zhù xíng yún yǐng。
闻道玉郎家近。wén dào yù láng jiā jìn。
被春风勾引。bèi chūn fēng gōu yǐn。
从今莫怪一东看,自压尽、人间韵。cóng jīn mò guài yī dōng kàn,zì yā jǐn rén jiān yùn。

玉楼春·二江得书作

程垓

别时已有重来愿。bié shí yǐ yǒu zhòng lái yuàn。
谁料情多天不管。shuí liào qíng duō tiān bù guǎn。
分明咫尺是青楼,抵死浓云遮得遍。fēn míng zhǐ chǐ shì qīng lóu,dǐ sǐ nóng yún zhē dé biàn。
寄声只倚西飞雁。jì shēng zhǐ yǐ xī fēi yàn。
雁落书回空是怨。yàn luò shū huí kōng shì yuàn。
领愁归去有谁知,水又茫茫山又断。lǐng chóu guī qù yǒu shuí zhī,shuǐ yòu máng máng shān yòu duàn。

生查子·春日闺情

程垓

兰帷夜色高,绣被春寒拥。lán wéi yè sè gāo,xiù bèi chūn hán yōng。
何事玉楼人,屡踏杨花梦。hé shì yù lóu rén,lǚ tà yáng huā mèng。
分明相见陈,不道幽情重。fēn míng xiāng jiàn chén,bù dào yōu qíng zhòng。
乞个好因缘,莫待来生种。qǐ gè hǎo yīn yuán,mò dài lái shēng zhǒng。

谒金门·其四病起

程垓

花半湿。huā bàn shī。
一霎晚云笼密。yī shà wǎn yún lóng mì。
天气未佳风又急。tiān qì wèi jiā fēng yòu jí。
小庭愁独立。xiǎo tíng chóu dú lì。
酒病起来无力。jiǔ bìng qǐ lái wú lì。
懊恼篆烟锁碧。ào nǎo zhuàn yān suǒ bì。
一饷春情无处觅。yī xiǎng chūn qíng wú chù mì。
小屏山数尺。xiǎo píng shān shù chǐ。

金人捧露盘·其三惜春

程垓

爱春归,忧春去,为春忙。ài chūn guī,yōu chūn qù,wèi chūn máng。
旋点检、雨障云妨。xuán diǎn jiǎn yǔ zhàng yún fáng。
遮红护绿,翠帷罗幕任高张。zhē hóng hù lǜ,cuì wéi luó mù rèn gāo zhāng。
海棠明月杏花天,更惜浓芳。hǎi táng míng yuè xìng huā tiān,gèng xī nóng fāng。
唤莺吟,招蝶拍,迎柳舞,倩桃妆。huàn yīng yín,zhāo dié pāi,yíng liǔ wǔ,qiàn táo zhuāng。
尽唤起、万籁笙簧。jǐn huàn qǐ wàn lài shēng huáng。
一觞一咏,尽教陶写绣心肠。yī shāng yī yǒng,jǐn jiào táo xiě xiù xīn cháng。
笑他人世漫嬉游,拥翠偎香。xiào tā rén shì màn xī yóu,yōng cuì wēi xiāng。

清平乐·其三咏雪

程垓

疏疏整整。shū shū zhěng zhěng。
风急花无定。fēng jí huā wú dìng。
红烛照筵寒欲凝。hóng zhú zhào yán hán yù níng。
时见筛帘玉影。shí jiàn shāi lián yù yǐng。
夜深明月笼纱。yè shēn míng yuè lóng shā。
醉归凉面香斜。zuì guī liáng miàn xiāng xié。
犹有惜梅心在,满庭误作吹花。yóu yǒu xī méi xīn zài,mǎn tíng wù zuò chuī huā。

朝中措

程垓

一枝烟雨瘦东墙。yī zhī yān yǔ shòu dōng qiáng。
真个断人肠。zhēn gè duàn rén cháng。
不为天寒日暮,谁怜水远山长。bù wèi tiān hán rì mù,shuí lián shuǐ yuǎn shān zhǎng。
相思月底,相思竹外,犹自禁当。xiāng sī yuè dǐ,xiāng sī zhú wài,yóu zì jìn dāng。
只恐玉楼贪梦,输他一夜清香。zhǐ kǒng yù lóu tān mèng,shū tā yī yè qīng xiāng。

渔家傲·独木小舟烟雨湿

程垓

独木小舟烟雨湿,燕儿乱点春江碧。dú mù xiǎo zhōu yān yǔ shī,yàn ér luàn diǎn chūn jiāng bì。
江上青山随意觅,人寂寂,落花芳草催寒食。jiāng shàng qīng shān suí yì mì,rén jì jì,luò huā fāng cǎo cuī hán shí。
昨夜青楼今日客,吹愁不得东风力。zuó yè qīng lóu jīn rì kè,chuī chóu bù dé dōng fēng lì。
细拾残红书怨泣,流水急,不知那个传消息。xì shí cán hóng shū yuàn qì,liú shuǐ jí,bù zhī nà gè chuán xiāo xī。

一剪梅

程垓

小会幽欢整及时。xiǎo huì yōu huān zhěng jí shí。
花也相宜。huā yě xiāng yí。
人也相宜。rén yě xiāng yí。
宝香未断烛光低。bǎo xiāng wèi duàn zhú guāng dī。
莫厌杯迟。mò yàn bēi chí。
莫恨欢迟。mò hèn huān chí。
夜渐深深漏渐稀。yè jiàn shēn shēn lòu jiàn xī。
风已侵衣。fēng yǐ qīn yī。
露已沾衣。lù yǐ zhān yī。
一杯重劝莫相违。yī bēi zhòng quàn mò xiāng wéi。
何似休归。hé shì xiū guī。
何自同归。hé zì tóng guī。

一丛花·伤春时候一凭阑

程垓

伤春时候一凭阑。shāng chūn shí hòu yī píng lán。
何况别离难。hé kuàng bié lí nán。
东风只解催人去,也不道、莺老花残。dōng fēng zhǐ jiě cuī rén qù,yě bù dào yīng lǎo huā cán。
青笺未约,红绡忍泪,无计锁征鞍。qīng jiān wèi yuē,hóng xiāo rěn lèi,wú jì suǒ zhēng ān。
宝钗瑶钿一时闲。bǎo chāi yáo diàn yī shí xián。
此恨苦天慳。cǐ hèn kǔ tiān qiān。
如今直恁抛人去,也不念、人瘦衣宽。rú jīn zhí nèn pāo rén qù,yě bù niàn rén shòu yī kuān。
归来忍见,重楼淡月,依旧五更寒。guī lái rěn jiàn,zhòng lóu dàn yuè,yī jiù wǔ gèng hán。

南浦

程垓

金鸭懒熏香,向晚来春酲,一枕无绪。jīn yā lǎn xūn xiāng,xiàng wǎn lái chūn chéng,yī zhěn wú xù。
浓绿涨瑶窗,东风外、吹尽乱红飞絮。nóng lǜ zhǎng yáo chuāng,dōng fēng wài chuī jǐn luàn hóng fēi xù。
无言伫立,断肠惟有流莺语。wú yán zhù lì,duàn cháng wéi yǒu liú yīng yǔ。
碧云欲暮,空惆怅,韶华一时虚度。bì yún yù mù,kōng chóu chàng,sháo huá yī shí xū dù。
追思旧日心情,记题叶西楼,吹花南浦。zhuī sī jiù rì xīn qíng,jì tí yè xī lóu,chuī huā nán pǔ。
老去觉欢疏,伤春恨,都付断云残雨。lǎo qù jué huān shū,shāng chūn hèn,dōu fù duàn yún cán yǔ。
黄昏院落,问谁犹在凭阑处。huáng hūn yuàn luò,wèn shuí yóu zài píng lán chù。
可堪杜宇,空只解声声,催他春去。kě kān dù yǔ,kōng zhǐ jiě shēng shēng,cuī tā chūn qù。
143«45678910