古诗词

念奴娇

陆文圭

茂林修竹,自山阴散后,几番陈迹。mào lín xiū zhú,zì shān yīn sàn hòu,jǐ fān chén jì。
修禊年年春故事,懊恨风流非昔。xiū xì nián nián chūn gù shì,ào hèn fēng liú fēi xī。
当日兰台,后来菊圃,苗裔江南北。dāng rì lán tái,hòu lái jú pǔ,miáo yì jiāng nán běi。
睹君雅号,恍然旧事重忆。dǔ jūn yǎ hào,huǎng rán jiù shì zhòng yì。
岁晚木落天寒,黑貂将敝,尚作新丰客。suì wǎn mù luò tiān hán,hēi diāo jiāng bì,shàng zuò xīn fēng kè。
星斗胸中空灿烂,磨蝎空名何益。xīng dòu xiōng zhōng kōng càn làn,mó xiē kōng míng hé yì。
袁吕相逢,知音一笑,肉眼无人识。yuán lǚ xiāng féng,zhī yīn yī xiào,ròu yǎn wú rén shí。
访予梅屋,谈天聊慰孤寂。fǎng yǔ méi wū,tán tiān liáo wèi gū jì。

陆文圭

陆文圭(1252~1336),元代文学家。字子方,号墙东,江阴(今属江苏)人。博通经史百家,兼及天文、地理、律历、医药、算术之学。墙东先生是元代学者陆文圭的雅号,“墙东”并非是他居住澄东的意思。西汉末年,北海人王君公因为遭遇王莽篡权的乱世,当牛侩(买卖牛的中间人)以自隐。当时人们称他为“避世墙东王君公”。见《后汉书·逄萌传》。后来以“墙东避世”作为隐居于市井的典故,“墙东”指隐居之地。墙东先生指的是隐士陆文圭,对于这个雅号,他自己也欣然接受,将自己的作品集命名为《墙东类稿》。 陆文圭的作品>>

猜您喜欢

饯刘继明西归

陆文圭

人生有三事如一,父子师友皆人伦。rén shēng yǒu sān shì rú yī,fù zi shī yǒu jiē rén lún。
入向亲闱奉甘旨,出当书案服辛勤。rù xiàng qīn wéi fèng gān zhǐ,chū dāng shū àn fú xīn qín。
老成识见无如子,少壮功名肯让人。lǎo chéng shí jiàn wú rú zi,shǎo zhuàng gōng míng kěn ràng rén。
老我卑枝栖鴳爵,仰看黄鹄上青云。lǎo wǒ bēi zhī qī yàn jué,yǎng kàn huáng gǔ shàng qīng yún。

送刘中斋孙归三衢

陆文圭

百花头上和羹手,乃祖声名似孝先。bǎi huā tóu shàng hé gēng shǒu,nǎi zǔ shēng míng shì xiào xiān。
太息北朝开府老,真成故里烂柯仙。tài xī běi cháo kāi fǔ lǎo,zhēn chéng gù lǐ làn kē xiān。
庆流冢嗣承先泽,学到孙枝又一传。qìng liú zhǒng sì chéng xiān zé,xué dào sūn zhī yòu yī chuán。
野叟临岐无别语,勤修世业复青毡。yě sǒu lín qí wú bié yǔ,qín xiū shì yè fù qīng zhān。

题桃源手卷

陆文圭

种柳栽桃总是春,兴亡千古一沾巾。zhǒng liǔ zāi táo zǒng shì chūn,xīng wáng qiān gǔ yī zhān jīn。
只评隐者非仙者,莫悟秦人即晋人。zhǐ píng yǐn zhě fēi xiān zhě,mò wù qín rén jí jìn rén。
年号记曾题甲子,儿孙肯使识君臣。nián hào jì céng tí jiǎ zi,ér sūn kěn shǐ shí jūn chén。
南阳高士空遐想,不向柴桑去问津。nán yáng gāo shì kōng xiá xiǎng,bù xiàng chái sāng qù wèn jīn。

题三洲诗卷

陆文圭

潮拥寒沙疋练长,东南人物老江乡。cháo yōng hán shā pǐ liàn zhǎng,dōng nán rén wù lǎo jiāng xiāng。
藕花秋晚吴霜落,杜若春深楚水香。ǒu huā qiū wǎn wú shuāng luò,dù ruò chūn shēn chǔ shuǐ xiāng。
闲对渔樵谈治乱,贪看鸥鹭失兴亡。xián duì yú qiáo tán zhì luàn,tān kàn ōu lù shī xīng wáng。
无人会得乘桴意,东面区区叹海洋。wú rén huì dé chéng fú yì,dōng miàn qū qū tàn hǎi yáng。

题陆义斋双莲图

陆文圭

红粉香中双并蒂,碧丝藕下暗连株。hóng fěn xiāng zhōng shuāng bìng dì,bì sī ǒu xià àn lián zhū。
主人一笑偶然尔,客子竞夸前所无。zhǔ rén yī xiào ǒu rán ěr,kè zi jìng kuā qián suǒ wú。
堂上埙篪兄友弟,房中琴瑟妇随夫。táng shàng xūn chí xiōng yǒu dì,fáng zhōng qín sè fù suí fū。
君家和气浓如酒,此即双莲瑞庆图。jūn jiā hé qì nóng rú jiǔ,cǐ jí shuāng lián ruì qìng tú。

强南坡自作墓铭生求挽诗

陆文圭

年光催客过邮亭,八十馀翁尚典刑。nián guāng cuī kè guò yóu tíng,bā shí yú wēng shàng diǎn xíng。
见说近成遗老传,未当上应少微星。jiàn shuō jìn chéng yí lǎo chuán,wèi dāng shàng yīng shǎo wēi xīng。
履香窃笑空题墓,宝玩何须自乞铭。lǚ xiāng qiè xiào kōng tí mù,bǎo wán hé xū zì qǐ míng。
今古达观惟一士,山童负锸醉刘伶。jīn gǔ dá guān wéi yī shì,shān tóng fù chā zuì liú líng。

挽吉州刘总管

陆文圭

画戟清香彼一时,归舟素幔不胜悲。huà jǐ qīng xiāng bǐ yī shí,guī zhōu sù màn bù shèng bēi。
坟成共负犍为土,堂在空留蜀郡祠。fén chéng gòng fù jiān wèi tǔ,táng zài kōng liú shǔ jùn cí。
乱起赤眉徐自定,忧侵白发已先衰。luàn qǐ chì méi xú zì dìng,yōu qīn bái fā yǐ xiān shuāi。
平原岁晚多宾客,泉下难酬国士知。píng yuán suì wǎn duō bīn kè,quán xià nán chóu guó shì zhī。

挽李宣慰

陆文圭

公骑箕尾上秋旻,忍见龟趺对石麟。gōng qí jī wěi shàng qiū mín,rěn jiàn guī fū duì shí lín。
盛德固应祠百世,阴功何止活千人。shèng dé gù yīng cí bǎi shì,yīn gōng hé zhǐ huó qiān rén。
壮图落落心空在,华发萧萧事转新。zhuàng tú luò luò xīn kōng zài,huá fā xiāo xiāo shì zhuǎn xīn。
耆老凋零关世运,可能知己独沾巾。qí lǎo diāo líng guān shì yùn,kě néng zhī jǐ dú zhān jīn。

挽晋千户

陆文圭

燐草原头十七霜,宛丘改卜日辰良。lín cǎo yuán tóu shí qī shuāng,wǎn qiū gǎi bo rì chén liáng。
可怜先轸如生面,疑住灵均不死乡。kě lián xiān zhěn rú shēng miàn,yí zhù líng jūn bù sǐ xiāng。
抔土岂能埋宿愤,遗民聊与发幽光。póu tǔ qǐ néng mái sù fèn,yí mín liáo yǔ fā yōu guāng。
护丧诸子皆称孝,万室他年置墓傍。hù sàng zhū zi jiē chēng xiào,wàn shì tā nián zhì mù bàng。

挽唐可竹

陆文圭

穿杨折桂黄粱梦,庭下哦松白发秋。chuān yáng zhé guì huáng liáng mèng,tíng xià ó sōng bái fā qiū。
兴废乃关千古事,荣枯肯为一身谋。xīng fèi nǎi guān qiān gǔ shì,róng kū kěn wèi yī shēn móu。
江南有客朝金阙,天上无人记玉楼。jiāng nán yǒu kè cháo jīn quē,tiān shàng wú rén jì yù lóu。
丹旐西风范阳路,行人回首忆林丘。dān zhào xī fēng fàn yáng lù,xíng rén huí shǒu yì lín qiū。

挽孙石山二首

陆文圭

今年星度岁为龙,掩袂竟嗟吾道穷。jīn nián xīng dù suì wèi lóng,yǎn mèi jìng jiē wú dào qióng。
正始遗音从此绝,贞元旧曲为谁工。zhèng shǐ yí yīn cóng cǐ jué,zhēn yuán jiù qū wèi shuí gōng。
饰棺不待百年尽,隐几元知万事空。shì guān bù dài bǎi nián jǐn,yǐn jǐ yuán zhī wàn shì kōng。
里有水心铭笔古,宜书潜德贲幽宫。lǐ yǒu shuǐ xīn míng bǐ gǔ,yí shū qián dé bēn yōu gōng。

挽孙石山二首

陆文圭

荣华露槿落纷纷,苍狗依然是白云。róng huá lù jǐn luò fēn fēn,cāng gǒu yī rán shì bái yún。
荆渚止称前进士,灞亭不识故将军。jīng zhǔ zhǐ chēng qián jìn shì,bà tíng bù shí gù jiāng jūn。
人间无乐徒劳子,天上求文即召君。rén jiān wú lè tú láo zi,tiān shàng qiú wén jí zhào jūn。
楚些西风将泪去,只鸡他日酹秋坟。chǔ xiē xī fēng jiāng lèi qù,zhǐ jī tā rì lèi qiū fén。

吊李古岩

陆文圭

堂堂山立万人英,一夕霜风玉树倾。táng táng shān lì wàn rén yīng,yī xī shuāng fēng yù shù qīng。
公去隐然关世道,客来何止哭交情。gōng qù yǐn rán guān shì dào,kè lái hé zhǐ kū jiāo qíng。
安知死不如生乐,但恨才难与命争。ān zhī sǐ bù rú shēng lè,dàn hèn cái nán yǔ mìng zhēng。
幸喜肯堂丹雘手,陇西依旧振家声。xìng xǐ kěn táng dān wò shǒu,lǒng xī yī jiù zhèn jiā shēng。

挽阙南夫

陆文圭

恶梦无端岁在蛇,先贤遗落重堪嗟。è mèng wú duān suì zài shé,xiān xián yí luò zhòng kān jiē。
粹然践履终身实,老矣婆娑两鬓华。cuì rán jiàn lǚ zhōng shēn shí,lǎo yǐ pó suō liǎng bìn huá。
不见鲤庭人独立,忽惊鵩舍日西斜。bù jiàn lǐ tíng rén dú lì,hū jīng fú shě rì xī xié。
窆碑好为书潜德,穷巷谁寻仵作家。biǎn bēi hǎo wèi shū qián dé,qióng xiàng shuí xún wǔ zuò jiā。

挽东平张彦明

陆文圭

梦觉黄粱仅一炊,人生适意不多时。mèng jué huáng liáng jǐn yī chuī,rén shēng shì yì bù duō shí。
杜陵老病亲桃竹,白傅清闲忆柳枝。dù líng lǎo bìng qīn táo zhú,bái fù qīng xián yì liǔ zhī。
有意出山寻树槚,伤心归榇赖门楣。yǒu yì chū shān xún shù jiǎ,shāng xīn guī chèn lài mén méi。
秋风泪滴长江水,遥寄东原薤露诗。qiū fēng lèi dī zhǎng jiāng shuǐ,yáo jì dōng yuán xiè lù shī。