古诗词

念奴娇

陆文圭

茂林修竹,自山阴散后,几番陈迹。mào lín xiū zhú,zì shān yīn sàn hòu,jǐ fān chén jì。
修禊年年春故事,懊恨风流非昔。xiū xì nián nián chūn gù shì,ào hèn fēng liú fēi xī。
当日兰台,后来菊圃,苗裔江南北。dāng rì lán tái,hòu lái jú pǔ,miáo yì jiāng nán běi。
睹君雅号,恍然旧事重忆。dǔ jūn yǎ hào,huǎng rán jiù shì zhòng yì。
岁晚木落天寒,黑貂将敝,尚作新丰客。suì wǎn mù luò tiān hán,hēi diāo jiāng bì,shàng zuò xīn fēng kè。
星斗胸中空灿烂,磨蝎空名何益。xīng dòu xiōng zhōng kōng càn làn,mó xiē kōng míng hé yì。
袁吕相逢,知音一笑,肉眼无人识。yuán lǚ xiāng féng,zhī yīn yī xiào,ròu yǎn wú rén shí。
访予梅屋,谈天聊慰孤寂。fǎng yǔ méi wū,tán tiān liáo wèi gū jì。

陆文圭

陆文圭(1252~1336),元代文学家。字子方,号墙东,江阴(今属江苏)人。博通经史百家,兼及天文、地理、律历、医药、算术之学。墙东先生是元代学者陆文圭的雅号,“墙东”并非是他居住澄东的意思。西汉末年,北海人王君公因为遭遇王莽篡权的乱世,当牛侩(买卖牛的中间人)以自隐。当时人们称他为“避世墙东王君公”。见《后汉书·逄萌传》。后来以“墙东避世”作为隐居于市井的典故,“墙东”指隐居之地。墙东先生指的是隐士陆文圭,对于这个雅号,他自己也欣然接受,将自己的作品集命名为《墙东类稿》。 陆文圭的作品>>

猜您喜欢

辛卯入杭呈王察判

陆文圭

古人糟粕在遗经,圣学非由积累成。gǔ rén zāo pò zài yí jīng,shèng xué fēi yóu jī lèi chéng。
每向同中参孔释,时于异处别朱程。měi xiàng tóng zhōng cān kǒng shì,shí yú yì chù bié zhū chéng。
一川水满源头活,半夜天高月色明。yī chuān shuǐ mǎn yuán tóu huó,bàn yè tiān gāo yuè sè míng。
下学工夫迟十载,小儒终是雾中行。xià xué gōng fū chí shí zài,xiǎo rú zhōng shì wù zhōng xíng。

入杭怀古呈史药房

陆文圭

某丘某水记儿时,陈迹迷茫问不知。mǒu qiū mǒu shuǐ jì ér shí,chén jì mí máng wèn bù zhī。
观里看花空有菜,山南种豆落为萁。guān lǐ kàn huā kōng yǒu cài,shān nán zhǒng dòu luò wèi qí。
林疏想弋逋仙鹤,壁坏应墁坡老诗。lín shū xiǎng yì bū xiān hè,bì huài yīng màn pō lǎo shī。
只怪西湖顽面目,浓妆犹自学西施。zhǐ guài xī hú wán miàn mù,nóng zhuāng yóu zì xué xī shī。

浙西道院并题双桧诗

陆文圭

黄堂曾著宰官身,仿佛儿时记不真。huáng táng céng zhù zǎi guān shēn,fǎng fú ér shí jì bù zhēn。
图志虽存千载旧,栋梁安有百年新。tú zhì suī cún qiān zài jiù,dòng liáng ān yǒu bǎi nián xīn。
繁华开落无三日,双桧轮囷经几春。fán huá kāi luò wú sān rì,shuāng guì lún qūn jīng jǐ chūn。
应比首阳高节士,采薇不食为求仁。yīng bǐ shǒu yáng gāo jié shì,cǎi wēi bù shí wèi qiú rén。

苦雨

陆文圭

积雨能令朱夏寒,少曾见日上三竿。jī yǔ néng lìng zhū xià hán,shǎo céng jiàn rì shàng sān gān。
风吹沧海俄然立,水泻银河透底乾。fēng chuī cāng hǎi é rán lì,shuǐ xiè yín hé tòu dǐ qián。
谁办好心来拯溺,姑留老眼去观澜。shuí bàn hǎo xīn lái zhěng nì,gū liú lǎo yǎn qù guān lán。
蛙声只在墙根草,却怪泥龙不久蟠。wā shēng zhǐ zài qiáng gēn cǎo,què guài ní lóng bù jiǔ pán。

居高明

陆文圭

每愁仲夏多溽暑,更逢今岁少南风。měi chóu zhòng xià duō rù shǔ,gèng féng jīn suì shǎo nán fēng。
身无台榭可独处,眼到山川便不同。shēn wú tái xiè kě dú chù,yǎn dào shān chuān biàn bù tóng。
直从月令高明处,参透中庸问学功。zhí cóng yuè lìng gāo míng chù,cān tòu zhōng yōng wèn xué gōng。
虚静若能超物外,炎凉何必介胸中。xū jìng ruò néng chāo wù wài,yán liáng hé bì jiè xiōng zhōng。

七夕祈雨

陆文圭

彩云朵朵西风散,银汉昭昭北斗倾。cǎi yún duǒ duǒ xī fēng sàn,yín hàn zhāo zhāo běi dòu qīng。
车上耕夫愁欲泣,桥边织女笑相迎。chē shàng gēng fū chóu yù qì,qiáo biān zhī nǚ xiào xiāng yíng。
蝗飞近境行将及,龙卧深渊自不惊。huáng fēi jìn jìng xíng jiāng jí,lóng wò shēn yuān zì bù jīng。
病枕怕闻箫鼓闹,谁家乞巧到天明。bìng zhěn pà wén xiāo gǔ nào,shuí jiā qǐ qiǎo dào tiān míng。

偶书邸壁

陆文圭

俯仰随人似桔槔,功名落落倦英豪。fǔ yǎng suí rén shì jú gāo,gōng míng luò luò juàn yīng háo。
婆娑仅可供宾戏,寂寞安能免客嘲。pó suō jǐn kě gōng bīn xì,jì mò ān néng miǎn kè cháo。
空有云心怀鹤发,竟无风力举鸿毛。kōng yǒu yún xīn huái hè fā,jìng wú fēng lì jǔ hóng máo。
祖刘起舞成何事,岁晚柴桑是故交。zǔ liú qǐ wǔ chéng hé shì,suì wǎn chái sāng shì gù jiāo。

效后村体

陆文圭

十载村居学养恬,未忘习气有人嫌。shí zài cūn jū xué yǎng tián,wèi wàng xí qì yǒu rén xián。
课僮薙草心先快,助仆移梅力尚兼。kè tóng tì cǎo xīn xiān kuài,zhù pū yí méi lì shàng jiān。
不分乌鸦啼锦树,绝怜紫燕傍茅檐。bù fēn wū yā tí jǐn shù,jué lián zǐ yàn bàng máo yán。
路逢野老闲相问,新岁凶穰可豫占。lù féng yě lǎo xián xiāng wèn,xīn suì xiōng ráng kě yù zhàn。

有感三首

陆文圭

场屋当年负隽声,白头牢落竟何成。chǎng wū dāng nián fù juàn shēng,bái tóu láo luò jìng hé chéng。
一生受用兔园册,千载应无麟阁名。yī shēng shòu yòng tù yuán cè,qiān zài yīng wú lín gé míng。
被服易招山鸟怪,题诗难学野狐精。bèi fú yì zhāo shān niǎo guài,tí shī nán xué yě hú jīng。
羊裘老弃渔滩上,印绶新加少傅荣。yáng qiú lǎo qì yú tān shàng,yìn shòu xīn jiā shǎo fù róng。

有感三首

陆文圭

子美间关离乱际,尧夫生长太平年。zi měi jiān guān lí luàn jì,yáo fū shēng zhǎng tài píng nián。
可怜橡栗天寒拾,不似莺花日晏眠。kě lián xiàng lì tiān hán shí,bù shì yīng huā rì yàn mián。
忧乐在人均是命,盛衰有数总由天。yōu lè zài rén jūn shì mìng,shèng shuāi yǒu shù zǒng yóu tiān。
腐儒老矣无奇计,独立斜阳意惘然。fǔ rú lǎo yǐ wú qí jì,dú lì xié yáng yì wǎng rán。

有感三首

陆文圭

岁晚田园半已芜,缁尘衮衮落征途。suì wǎn tián yuán bàn yǐ wú,zī chén gǔn gǔn luò zhēng tú。
送穷不见昌黎富,乞巧翻成子厚愚。sòng qióng bù jiàn chāng lí fù,qǐ qiǎo fān chéng zi hòu yú。
瓿下早知嘲尚白,缶边何似醉呼乌。bù xià zǎo zhī cháo shàng bái,fǒu biān hé shì zuì hū wū。
鸢肩枉作常何客,只合新丰伴酒徒。yuān jiān wǎng zuò cháng hé kè,zhǐ hé xīn fēng bàn jiǔ tú。

阙题

陆文圭

区区抱瓮不辞劳,俯仰安能似桔槔。qū qū bào wèng bù cí láo,fǔ yǎng ān néng shì jú gāo。
儿子从教耀车服,丈夫何用树旌旄。ér zi cóng jiào yào chē fú,zhàng fū hé yòng shù jīng máo。
但思有酒身无事,始信求田策最高。dàn sī yǒu jiǔ shēn wú shì,shǐ xìn qiú tián cè zuì gāo。
妄想虚憍无处著,退然敛手是英豪。wàng xiǎng xū jiāo wú chù zhù,tuì rán liǎn shǒu shì yīng háo。

黄山上先冢旧葬处

陆文圭

一盂麦饭一豚肩,寒食风花泪眼边。yī yú mài fàn yī tún jiān,hán shí fēng huā lèi yǎn biān。
倘得黄泉相见母,胜如白日上升天。tǎng dé huáng quán xiāng jiàn mǔ,shèng rú bái rì shàng shēng tiān。
万家置去成何用,双鹤飞来亦偶然。wàn jiā zhì qù chéng hé yòng,shuāng hè fēi lái yì ǒu rán。
事死如生莫言孝,几曾庐墓过三年。shì sǐ rú shēng mò yán xiào,jǐ céng lú mù guò sān nián。

庚午三月初九日寒食有感

陆文圭

祭筵跪拜膝难抬,连岁何曾上冢来。jì yán guì bài xī nán tái,lián suì hé céng shàng zhǒng lái。
老子七旬看又过,幻身多病复相催。lǎo zi qī xún kàn yòu guò,huàn shēn duō bìng fù xiāng cuī。
人间愿弃姑云耳,地下从游亦壮哉。rén jiān yuàn qì gū yún ěr,dì xià cóng yóu yì zhuàng zāi。
寒食江村旧行路,道旁相吊总悲哀。hán shí jiāng cūn jiù xíng lù,dào páng xiāng diào zǒng bēi āi。

连日食粥儿辈愠见示之以诗

陆文圭

抄书灯下语吾儿,歉岁艰辛汝未知。chāo shū dēng xià yǔ wú ér,qiàn suì jiān xīn rǔ wèi zhī。
坡老忍饥常并日,少游厌粥亦多时。pō lǎo rěn jī cháng bìng rì,shǎo yóu yàn zhōu yì duō shí。
但令后世师吾俭,深怪诸人遗以危。dàn lìng hòu shì shī wú jiǎn,shēn guài zhū rén yí yǐ wēi。
天意从今吾尽解,穷人大抵欲昌诗。tiān yì cóng jīn wú jǐn jiě,qióng rén dà dǐ yù chāng shī。