古诗词

哨遍

刘克庄

胜处可宫,平处可田,泉土尤甘美。shèng chù kě gōng,píng chù kě tián,quán tǔ yóu gān měi。
深复深,路绝住人稀。shēn fù shēn,lù jué zhù rén xī。
有人兮、盘旋于此。yǒu rén xī pán xuán yú cǐ。
送子归。sòng zi guī。
是他隐居求志。shì tā yǐn jū qiú zhì。
是要明主媒当世。shì yào míng zhǔ méi dāng shì。
嗟此意谁论,其言甚壮,孔颜犹有遗旨。jiē cǐ yì shuí lùn,qí yán shén zhuàng,kǒng yán yóu yǒu yí zhǐ。
大丈夫之被遇于时。dà zhàng fū zhī bèi yù yú shí。
入则坐庙朝出旗麾。rù zé zuò miào cháo chū qí huī。
列屋名姬,夹道武夫,满前才子。liè wū míng jī,jiā dào wǔ fū,mǎn qián cái zi。
噫。yī。
有命存焉,吾非恶此而逃之。yǒu mìng cún yān,wú fēi è cǐ ér táo zhī。
富贵人所欲,如之何、幸而致。fù guì rén suǒ yù,rú zhī hé xìng ér zhì。
向茂树堪休,清泉可濯,谷中别有闲天地。xiàng mào shù kān xiū,qīng quán kě zhuó,gǔ zhōng bié yǒu xián tiān dì。
况脍细于丝,蕨甜似蜜,采于山,钓于水。kuàng kuài xì yú sī,jué tián shì mì,cǎi yú shān,diào yú shuǐ。
大丈夫不遇之所为。dà zhàng fū bù yù zhī suǒ wèi。
唐处士、依稀是吾师。táng chù shì yī xī shì wú shī。
觉山林、尊如朝市。jué shān lín zūn rú cháo shì。
五侯门下宾客,扰扰趋形势。wǔ hóu mén xià bīn kè,rǎo rǎo qū xíng shì。
嗟盘之乐,谁争子所,占断千秋万岁。jiē pán zhī lè,shuí zhēng zi suǒ,zhàn duàn qiān qiū wàn suì。
呼童秣马更膏车,便与君,从此逝矣。hū tóng mò mǎ gèng gāo chē,biàn yǔ jūn,cóng cǐ shì yǐ。
刘克庄

刘克庄

刘克庄(1187~1269) 南宋诗人、词人、诗论家。字潜夫,号后村。福建莆田人。宋末文坛领袖,辛派词人的重要代表,词风豪迈慷慨。在江湖诗人中年寿最长,官位最高,成就也最大。晚年致力于辞赋创作,提出了许多革新理论。 刘克庄的作品>>

猜您喜欢

留山间种艺十绝

刘克庄

一生著数落人先,白发栽松故可怜。yī shēng zhù shù luò rén xiān,bái fā zāi sōng gù kě lián。
待得伏菟堪采掘,此翁久矣作飞仙。dài dé fú tú kān cǎi jué,cǐ wēng jiǔ yǐ zuò fēi xiān。

留山间种艺十绝

刘克庄

萧艾敷荣各有时,深藏芳洁欲奚为。xiāo ài fū róng gè yǒu shí,shēn cáng fāng jié yù xī wèi。
世间鼻孔无凭据,且伴幽窗读楚辞。shì jiān bí kǒng wú píng jù,qiě bàn yōu chuāng dú chǔ cí。

留山间种艺十绝

刘克庄

岁岁春风花覆墙,摘来红实亦甘香。suì suì chūn fēng huā fù qiáng,zhāi lái hóng shí yì gān xiāng。
当时若种瑶池本,却恐河清未得尝。dāng shí ruò zhǒng yáo chí běn,què kǒng hé qīng wèi dé cháng。

留山间种艺十绝

刘克庄

谗言自昔架空虚,薏苡非珠偶似珠。chán yán zì xī jià kōng xū,yì yǐ fēi zhū ǒu shì zhū。
半夜庭中金屑满,老夫明日费分疏。bàn yè tíng zhōng jīn xiè mǎn,lǎo fū míng rì fèi fēn shū。

留山间种艺十绝

刘克庄

两树亭亭藓砌傍,未论包贡奉君王。liǎng shù tíng tíng xiǎn qì bàng,wèi lùn bāo gòng fèng jūn wáng。
世无班马堪薰炙,且嗅幽花亦自香。shì wú bān mǎ kān xūn zhì,qiě xiù yōu huā yì zì xiāng。

留山间种艺十绝

刘克庄

春风满面喜津津,纵有嗔拳不忍嗔。chūn fēng mǎn miàn xǐ jīn jīn,zòng yǒu chēn quán bù rěn chēn。
尚恐傍观安注脚,笑他何事与何人。shàng kǒng bàng guān ān zhù jiǎo,xiào tā hé shì yǔ hé rén。

留山间种艺十绝

刘克庄

一卉能令一室香,炎天尤觉玉肌凉。yī huì néng lìng yī shì xiāng,yán tiān yóu jué yù jī liáng。
野人不敢烦天女,自折琼枝置枕傍。yě rén bù gǎn fán tiān nǚ,zì zhé qióng zhī zhì zhěn bàng。

留山间种艺十绝

刘克庄

搅醉妨眠挟雨声,碧丛宜看不宜听。jiǎo zuì fáng mián xié yǔ shēng,bì cóng yí kàn bù yí tīng。
而今一任萧萧滴,华发鳏翁彻夜醒。ér jīn yī rèn xiāo xiāo dī,huá fā guān wēng chè yè xǐng。

赠建阳医士杨椿老二首

刘克庄

当年琴调绝平平,妄意先贤宰武城。dāng nián qín diào jué píng píng,wàng yì xiān xián zǎi wǔ chéng。
邑有澹台犹欠识,始知令尹未聪明。yì yǒu dàn tái yóu qiàn shí,shǐ zhī lìng yǐn wèi cōng míng。

赠建阳医士杨椿老二首

刘克庄

晚爱聃书义味长,无身始与患相忘。wǎn ài dān shū yì wèi zhǎng,wú shēn shǐ yǔ huàn xiāng wàng。
残年颇觉饥难忍,未敢贪君不死方。cán nián pǒ jué jī nán rěn,wèi gǎn tān jūn bù sǐ fāng。

赠辉书记二首

刘克庄

野老柴门不惯开,有僧飞锡自天台。yě lǎo chái mén bù guàn kāi,yǒu sēng fēi xī zì tiān tái。
前身莫是寒山子,携得清诗满袖来。qián shēn mò shì hán shān zi,xié dé qīng shī mǎn xiù lái。

赠辉书记二首

刘克庄

棒喝机锋捷似飞,推敲事业费寻思。bàng hē jī fēng jié shì fēi,tuī qiāo shì yè fèi xún sī。
师归定被丛林笑,腹里无禅却有诗。shī guī dìng bèi cóng lín xiào,fù lǐ wú chán què yǒu shī。

赠马相士二首

刘克庄

妪貌何妨至辅臣,猴形亦有上麒麟。yù mào hé fáng zhì fǔ chén,hóu xíng yì yǒu shàng qí lín。
伏波眉目空如画,不是云台剑佩人。fú bō méi mù kōng rú huà,bù shì yún tái jiàn pèi rén。

赠马相士二首

刘克庄

荀卿粗了心形者,蒯彻安知背面哉。xún qīng cū le xīn xíng zhě,kuǎi chè ān zhī bèi miàn zāi。
别有精微书不载,待君见了季咸来。bié yǒu jīng wēi shū bù zài,dài jūn jiàn le jì xián lái。

余为建阳令遣小吏王堪为西山翁之役翁留之仙游山房招鹤亭之上令抄道书久之若有所悟弃家不归后六七年访余田间敝裘跣足真为道人矣自言欲谒翁于桐城作五诗送之

刘克庄

向来刀笔充书佐,岁晚衣巾学道流。xiàng lái dāo bǐ chōng shū zuǒ,suì wǎn yī jīn xué dào liú。
毕竟贤于人一著,醉中梦里忽回头。bì jìng xián yú rén yī zhù,zuì zhōng mèng lǐ hū huí tóu。