古诗词

和斯立重赋

晁说之

是非真未定,楚客莫咻齐。shì fēi zhēn wèi dìng,chǔ kè mò xiū qí。
侈美珍炰鳖,粗疏鄙饭藜。chǐ měi zhēn páo biē,cū shū bǐ fàn lí。
评文归藻鉴,得宝应参奎。píng wén guī zǎo jiàn,dé bǎo yīng cān kuí。
萧洒裛尘雨,清明避日霓。xiāo sǎ yì chén yǔ,qīng míng bì rì ní。
露华鸣老鹤,月魄射灵犀。lù huá míng lǎo hè,yuè pò shè líng xī。
儒雅元簪笔,风流且带篦。rú yǎ yuán zān bǐ,fēng liú qiě dài bì。
辛勤无黑突,腾跃有丹梯。xīn qín wú hēi tū,téng yuè yǒu dān tī。
自顾迷辕驾,焉能识路蹊。zì gù mí yuán jià,yān néng shí lù qī。
从容金谷集,酬唱汉江题。cóng róng jīn gǔ jí,chóu chàng hàn jiāng tí。
好是频徵策,相看便解携。hǎo shì pín zhēng cè,xiāng kàn biàn jiě xié。
尘埃随日起,穷悴使人低。chén āi suí rì qǐ,qióng cuì shǐ rén dī。
桀犬惊尧犬,家鸡笑野鸡。jié quǎn jīng yáo quǎn,jiā jī xiào yě jī。

晁说之

宋济州巨野人,字以道,一字伯以,自号景迂生。晁端彦子。神宗元丰五年进士。以文章典丽,为苏轼所荐。哲宗元符三年知无极县,上书斥王安石及绍述诸臣政事之非。高宗即位,召授徽猷阁待制兼侍读,以病未赴。晚年信佛。工诗,善画山水。博通五经,尤精于《易》。有《儒言》、《晁氏客语》、《景迂生集》。 晁说之的作品>>

猜您喜欢

予以四韵记陆大夫三高图自谓能省句矣后作绝句增画笔之妙

晁说之

马解驮经度碧空,便令王许伴支公。mǎ jiě tuó jīng dù bì kōng,biàn lìng wáng xǔ bàn zhī gōng。
山童野仆立如石,忘却侬曾在会中。shān tóng yě pū lì rú shí,wàng què nóng céng zài huì zhōng。

感叹

晁说之

消息沈沈当下国,风尘漠漠望中都。xiāo xī shěn shěn dāng xià guó,fēng chén mò mò wàng zhōng dōu。
平生铅椠胡尘里,不免从今读误书。píng shēng qiān qiàn hú chén lǐ,bù miǎn cóng jīn dú wù shū。

晚日临水得此句呈季和先为公家池上明日之游也

晁说之

客子思归悔远游,曾波新绿恋汀洲。kè zi sī guī huǐ yuǎn yóu,céng bō xīn lǜ liàn tīng zhōu。
庾郎得暇为春赋,定是春来未肯愁。yǔ láng dé xiá wèi chūn fù,dìng shì chūn lái wèi kěn chóu。

因鸡鸣不响厉而作

晁说之

肠断之鸡不解鸣,要须烦汝报升平。cháng duàn zhī jī bù jiě míng,yào xū fán rǔ bào shēng píng。
故知二虏非刘石,只是中原无祖生。gù zhī èr lǔ fēi liú shí,zhǐ shì zhōng yuán wú zǔ shēng。

夜闻钟惜其不响

晁说之

宋都为客喜还惊,无数霜天归雁横。sòng dōu wèi kè xǐ hái jīng,wú shù shuāng tiān guī yàn héng。
夜半钟声何太哑,由来石霣五无声。yè bàn zhōng shēng hé tài yǎ,yóu lái shí yǔn wǔ wú shēng。

后十一月十一日夜宿柳子镇

晁说之

早岁无知到柳桥,黄流澎湃客雄豪。zǎo suì wú zhī dào liǔ qiáo,huáng liú pēng pài kè xióng háo。
自从道路无形势,今日睢阳益漫劳。zì cóng dào lù wú xíng shì,jīn rì suī yáng yì màn láo。

予三十年前为宿州教授今涂次见诸生一二人

晁说之

沧海枯来失夜光,泰山走去误朝阳。cāng hǎi kū lái shī yè guāng,tài shān zǒu qù wù cháo yáng。
可怜憔悴苍颜客,曾是呻吟黄卷郎。kě lián qiáo cuì cāng yán kè,céng shì shēn yín huáng juǎn láng。

旅舍朝鸡

晁说之

独抱微诚人不知,山公启事定何施。dú bào wēi chéng rén bù zhī,shān gōng qǐ shì dìng hé shī。
鸣鸡本候海潮信,不为金门上马时。míng jī běn hòu hǎi cháo xìn,bù wèi jīn mén shàng mǎ shí。

闻钟五更起行

晁说之

野寺钟声报晓寒,征人方梦到长安。yě sì zhōng shēng bào xiǎo hán,zhēng rén fāng mèng dào zhǎng ān。
茫然涂路知难易,两避胡尘一岁残。máng rán tú lù zhī nán yì,liǎng bì hú chén yī suì cán。

痛恨

晁说之

胡儿直犯洛阳宫,蔼蔼园陵指点中。hú ér zhí fàn luò yáng gōng,ǎi ǎi yuán líng zhǐ diǎn zhōng。
殄灭四夷心不遂,裕陵萧瑟独悲风。tiǎn miè sì yí xīn bù suì,yù líng xiāo sè dú bēi fēng。

夜来枕上得四绝句因视王性之谢其相访也末专为渠作

晁说之

不待功成逐赤松,腐儒毕竟若为功。bù dài gōng chéng zhú chì sōng,fǔ rú bì jìng ruò wèi gōng。
田园破碎胡尘里,肠断当年夜雨舂。tián yuán pò suì hú chén lǐ,cháng duàn dāng nián yè yǔ chōng。

夜来枕上得四绝句因视王性之谢其相访也末专为渠作

晁说之

皇祚中兴彻九垓,不烦犹道宋王台。huáng zuò zhōng xīng chè jiǔ gāi,bù fán yóu dào sòng wáng tái。
归鸿特比常年少,应恋黄麾不忍来。guī hóng tè bǐ cháng nián shǎo,yīng liàn huáng huī bù rěn lái。

夜来枕上得四绝句因视王性之谢其相访也末专为渠作

晁说之

三川皆震大灾异,汴水绝流上帝仁。sān chuān jiē zhèn dà zāi yì,biàn shuǐ jué liú shàng dì rén。
不使六龙远巡幸,兴王茜地福重新。bù shǐ liù lóng yuǎn xún xìng,xīng wáng qiàn dì fú zhòng xīn。

夜来枕上得四绝句因视王性之谢其相访也末专为渠作

晁说之

井臼无供戢羽贫,未知何地老容身。jǐng jiù wú gōng jí yǔ pín,wèi zhī hé dì lǎo róng shēn。
更无一卷文书在,七录家藏许卜邻。gèng wú yī juǎn wén shū zài,qī lù jiā cáng xǔ bo lín。

赠笔处士屠希

晁说之

屠希祖是屠牛坦,今日却屠秋兔毫。tú xī zǔ shì tú niú tǎn,jīn rì què tú qiū tù háo。
自识有心三副健,可怜无副一心劳。zì shí yǒu xīn sān fù jiàn,kě lián wú fù yī xīn láo。