古诗词

至河中首访鬼拔河图有画人云因陆学士移其壁乃

晁说之

坎坎分明拔河戏,盛在北朝唐尚尔。kǎn kǎn fēn míng bá hé xì,shèng zài běi cháo táng shàng ěr。
画手何人郑子虔,妙不戏人惟戏鬼。huà shǒu hé rén zhèng zi qián,miào bù xì rén wéi xì guǐ。
更无狞厉可严怖,既曰依人人是拟。gèng wú níng lì kě yán bù,jì yuē yī rén rén shì nǐ。
家家贾勇负胜馀,见之心宁不知耻。jiā jiā jiǎ yǒng fù shèng yú,jiàn zhī xīn níng bù zhī chǐ。
最是隋宫窈窕春,汗妆蓬发羞相比。zuì shì suí gōng yǎo tiǎo chūn,hàn zhuāng péng fā xiū xiāng bǐ。
故宜落笔在蒲州,门外河来三万里。gù yí luò bǐ zài pú zhōu,mén wài hé lái sān wàn lǐ。
邻几舍人有拓本,诗翁赋诗名更起。lín jǐ shě rén yǒu tuò běn,shī wēng fù shī míng gèng qǐ。
咏诗想画二十年,客舍此邦心自喜。yǒng shī xiǎng huà èr shí nián,kè shě cǐ bāng xīn zì xǐ。
揽真永绝伪物欺,顾影岂尽形仪美。lǎn zhēn yǒng jué wěi wù qī,gù yǐng qǐ jǐn xíng yí měi。
嗟予断绝百事心,痴处留情独在此。jiē yǔ duàn jué bǎi shì xīn,chī chù liú qíng dú zài cǐ。
魑魅魍魉好奔迸,文彩风流终弃圮。chī mèi wǎng liǎng hǎo bēn bèng,wén cǎi fēng liú zhōng qì pǐ。
出门访之无处所,惜哉史君陆子履。chū mén fǎng zhī wú chù suǒ,xī zāi shǐ jūn lù zi lǚ。
但欲便坐易瞻玩,不知壁古难移徙。dàn yù biàn zuò yì zhān wán,bù zhī bì gǔ nán yí xǐ。
岂无剥落一寸馀,我愿宝之若琼蕊。qǐ wú bō luò yī cùn yú,wǒ yuàn bǎo zhī ruò qióng ruǐ。
不然当学补亡诗,收拾粉本细纲纪。bù rán dāng xué bǔ wáng shī,shōu shí fěn běn xì gāng jì。
或谓前年九鼎成,时无杂糅清如水。huò wèi qián nián jiǔ dǐng chéng,shí wú zá róu qīng rú shuǐ。
虽有高室谁瞰之,亦莫揶揄毛手指。suī yǒu gāo shì shuí kàn zhī,yì mò yé yú máo shǒu zhǐ。
帖壁不祥宜遁逃,彩门抛捘方靡靡。tiē bì bù xiáng yí dùn táo,cǎi mén pāo zùn fāng mí mí。

晁说之

宋济州巨野人,字以道,一字伯以,自号景迂生。晁端彦子。神宗元丰五年进士。以文章典丽,为苏轼所荐。哲宗元符三年知无极县,上书斥王安石及绍述诸臣政事之非。高宗即位,召授徽猷阁待制兼侍读,以病未赴。晚年信佛。工诗,善画山水。博通五经,尤精于《易》。有《儒言》、《晁氏客语》、《景迂生集》。 晁说之的作品>>

猜您喜欢

知宗节使临渡江至金陵送蜡梅来

晁说之

江北江南叠鼓催,清香清泪各徘徊。jiāng běi jiāng nán dié gǔ cuī,qīng xiāng qīng lèi gè pái huái。
知君清德用无尽,棹欲移时留蜡梅。zhī jūn qīng dé yòng wú jǐn,zhào yù yí shí liú là méi。

昼寝看壁上陈希夷

晁说之

昔人辛苦处难追,慵懒多闲自有奇。xī rén xīn kǔ chù nán zhuī,yōng lǎn duō xián zì yǒu qí。
睡著不知春昼永,壁间图像傲希夷。shuì zhù bù zhī chūn zhòu yǒng,bì jiān tú xiàng ào xī yí。

新年

晁说之

何事重新作此年,身无疾病意欣然。hé shì zhòng xīn zuò cǐ nián,shēn wú jí bìng yì xīn rán。
春风莫但开桃李,吹落妖星静九天。chūn fēng mò dàn kāi táo lǐ,chuī luò yāo xīng jìng jiǔ tiān。

书事

晁说之

先生不饮而常醉,醉倒四海支狂流。xiān shēng bù yǐn ér cháng zuì,zuì dào sì hǎi zhī kuáng liú。
不烦高士倾佳酿,要使鱼龙同我愁。bù fán gāo shì qīng jiā niàng,yào shǐ yú lóng tóng wǒ chóu。

书事

晁说之

狂寇舳舻星斗落,列炬烧江犹未觉。kuáng kòu zhú lú xīng dòu luò,liè jù shāo jiāng yóu wèi jué。
太平斥候固不严,樽俎之谋在河朔。tài píng chì hòu gù bù yán,zūn zǔ zhī móu zài hé shuò。

书事

晁说之

一江如鼎鱼龙沸,我欲逃生何所之。yī jiāng rú dǐng yú lóng fèi,wǒ yù táo shēng hé suǒ zhī。
今古兴亡有同恨,乾陵火照奉天时。jīn gǔ xīng wáng yǒu tóng hèn,qián líng huǒ zhào fèng tiān shí。

絮被

晁说之

絮被蒙头晓日高,厌闻处处杀官曹。xù bèi méng tóu xiǎo rì gāo,yàn wén chù chù shā guān cáo。
古人言尽致御术,今日兴言盗是招。gǔ rén yán jǐn zhì yù shù,jīn rì xīng yán dào shì zhāo。

杜诗

晁说之

古人愁在吾愁里,庾信江淹可共论。gǔ rén chóu zài wú chóu lǐ,yǔ xìn jiāng yān kě gòng lùn。
孰似少陵能叹息,一身牢落识乾坤。shú shì shǎo líng néng tàn xī,yī shēn láo luò shí qián kūn。

谢蕴文承议阳关图

晁说之

邂逅故人逃难处,王孙气象独升平。xiè hòu gù rén táo nán chù,wáng sūn qì xiàng dú shēng píng。
诗吟摩诘如无味,画到阳关别有情。shī yín mó jí rú wú wèi,huà dào yáng guān bié yǒu qíng。

不眠

晁说之

孤客危冠不得眠,清灯古像共安禅。gū kè wēi guān bù dé mián,qīng dēng gǔ xiàng gòng ān chán。
鬼神未用来听法,我自观心绝世缘。guǐ shén wèi yòng lái tīng fǎ,wǒ zì guān xīn jué shì yuán。

寒甚

晁说之

二月春风着意来,毡裘北客尚低回。èr yuè chūn fēng zhe yì lái,zhān qiú běi kè shàng dī huí。
只应是日无何逊,江上梅花未肯开。zhǐ yīng shì rì wú hé xùn,jiāng shàng méi huā wèi kěn kāi。

夜闻乌啼

晁说之

不眠无恨自悽悽,真听人间乌夜啼。bù mián wú hèn zì qī qī,zhēn tīng rén jiān wū yè tí。
明月未教尘镜掩,华堂歌舞乍高低。míng yuè wèi jiào chén jìng yǎn,huá táng gē wǔ zhà gāo dī。

夜闻乌啼

晁说之

义乌此夜一何啼,明日欢欣事不迷。yì wū cǐ yè yī hé tí,míng rì huān xīn shì bù mí。
定是军回蓟南北,宁论贼退关东西。dìng shì jūn huí jì nán běi,níng lùn zéi tuì guān dōng xī。

大风绝句二首

晁说之

何事东风日又狂,后庭花要斗新妆。hé shì dōng fēng rì yòu kuáng,hòu tíng huā yào dòu xīn zhuāng。
中兴功业在清净,王谢清谈未易忘。zhōng xīng gōng yè zài qīng jìng,wáng xiè qīng tán wèi yì wàng。

大风绝句二首

晁说之

扬州桃叶能留客,任是东风江上狂。yáng zhōu táo yè néng liú kè,rèn shì dōng fēng jiāng shàng kuáng。
南北人情亦相似,六军不肯过咸阳。nán běi rén qíng yì xiāng shì,liù jūn bù kěn guò xián yáng。