古诗词

恨契诗

晁说之

坎壈愚无计,恸哭老无泪。kǎn lǎn yú wú jì,tòng kū lǎo wú lèi。
居处近何适,隐遁远何暨。jū chù jìn hé shì,yǐn dùn yuǎn hé jì。
爰来未尝恨,始恨金石契。yuán lái wèi cháng hèn,shǐ hèn jīn shí qì。
何朝镕而泥,亦暮泐以滓。hé cháo róng ér ní,yì mù lè yǐ zǐ。
有美者伊人,平昔尝自谓。yǒu měi zhě yī rén,píng xī cháng zì wèi。
此身敢自轻,实与刘向类。cǐ shēn gǎn zì qīng,shí yǔ liú xiàng lèi。
孰如同姓忧,斧扆况忠对。shú rú tóng xìng yōu,fǔ yǐ kuàng zhōng duì。
与我盛苏门,何人忍弃背。yǔ wǒ shèng sū mén,hé rén rěn qì bèi。
顾彼苍蝇姿,须臾来附骥。gù bǐ cāng yíng zī,xū yú lái fù jì。
附骥只须臾,没身有臭嗜。fù jì zhǐ xū yú,méi shēn yǒu chòu shì。
国中起四顾,谁门复擅势。guó zhōng qǐ sì gù,shuí mén fù shàn shì。
前日既居货,今日宜入市。qián rì jì jū huò,jīn rì yí rù shì。
市王诚何知,多贱而少贵。shì wáng chéng hé zhī,duō jiàn ér shǎo guì。
懦劣既先奔,强梁亦晚至。nuò liè jì xiān bēn,qiáng liáng yì wǎn zhì。
俄然欣解榻,倏尔勇投袂。é rán xīn jiě tà,shū ěr yǒng tóu mèi。
烈烈参貔貅,堂堂得英卫。liè liè cān pí xiū,táng táng dé yīng wèi。
云朔土即复,悝于颈当系。yún shuò tǔ jí fù,kuī yú jǐng dāng xì。
如或骑猪归,铁甲遮羞愧。rú huò qí zhū guī,tiě jiǎ zhē xiū kuì。
功成麒麟阁,丹青更何视。gōng chéng qí lín gé,dān qīng gèng hé shì。
莫能为尔言,击指血迸溃。mò néng wèi ěr yán,jī zhǐ xuè bèng kuì。
况我本小人,西京仍已亟。kuàng wǒ běn xiǎo rén,xī jīng réng yǐ jí。
所得果几何,作诗深自励。suǒ dé guǒ jǐ hé,zuò shī shēn zì lì。

晁说之

宋济州巨野人,字以道,一字伯以,自号景迂生。晁端彦子。神宗元丰五年进士。以文章典丽,为苏轼所荐。哲宗元符三年知无极县,上书斥王安石及绍述诸臣政事之非。高宗即位,召授徽猷阁待制兼侍读,以病未赴。晚年信佛。工诗,善画山水。博通五经,尤精于《易》。有《儒言》、《晁氏客语》、《景迂生集》。 晁说之的作品>>

猜您喜欢

三月十一日大阅偶作三绝句

晁说之

县官未肯斩西戎,谁信鄜州第一功。xiàn guān wèi kěn zhǎn xī róng,shuí xìn fū zhōu dì yī gōng。
马似云颓青壁上,人如猿放晓林中。mǎ shì yún tuí qīng bì shàng,rén rú yuán fàng xiǎo lín zhōng。

梨花

晁说之

春到梨花意更长,好将素质殿红芳。chūn dào lí huā yì gèng zhǎng,hǎo jiāng sù zhì diàn hóng fāng。
若为寄与江南客,枉是杨梅忆庾郎。ruò wèi jì yǔ jiāng nán kè,wǎng shì yáng méi yì yǔ láng。

自延安回道中作

晁说之

未驾羸骖返故乡,且寻掘笔傍书窗。wèi jià léi cān fǎn gù xiāng,qiě xún jué bǐ bàng shū chuāng。
莫嘲流汗野猪岭,绝胜伤心朱雀航。mò cháo liú hàn yě zhū lǐng,jué shèng shāng xīn zhū què háng。

自延安回道中作

晁说之

多谢芳樽与献酬,只将万斛醉吾愁。duō xiè fāng zūn yǔ xiàn chóu,zhǐ jiāng wàn hú zuì wú chóu。
春花来作人间梦,梦到鸦啼不得留。chūn huā lái zuò rén jiān mèng,mèng dào yā tí bù dé liú。

自延安回道中作

晁说之

延州红胜洛州花,打剥工夫阿那家。yán zhōu hóng shèng luò zhōu huā,dǎ bō gōng fū ā nà jiā。
我亦劳心添病骨,悔将黄卷负年华。wǒ yì láo xīn tiān bìng gǔ,huǐ jiāng huáng juǎn fù nián huá。

从经略安抚侍郎叔乞松醪

晁说之

春来玉帐闲无事,自料穿松压酒糟。chūn lái yù zhàng xián wú shì,zì liào chuān sōng yā jiǔ zāo。
即恐金樽未相称,山房乞取伴离骚。jí kǒng jīn zūn wèi xiāng chēng,shān fáng qǐ qǔ bàn lí sāo。

牡丹

晁说之

牡丹千叶千枝并,不似荒凉在塞垣。mǔ dān qiān yè qiān zhī bìng,bù shì huāng liáng zài sāi yuán。
宜圣殿前知几许,感时肠断侍臣孙。yí shèng diàn qián zhī jǐ xǔ,gǎn shí cháng duàn shì chén sūn。

谢魏宰惠芍药

晁说之

敢期芍药边城见,本是人间第一流。gǎn qī sháo yào biān chéng jiàn,běn shì rén jiān dì yī liú。
我有无穷羁旅恨,为君今日到扬州。wǒ yǒu wú qióng jī lǚ hèn,wèi jūn jīn rì dào yáng zhōu。

次韵和完翁谢墨二绝句

晁说之

池水澄辉散晓烟,定无墨色使名传。chí shuǐ chéng huī sàn xiǎo yān,dìng wú mò sè shǐ míng chuán。
几螺付与能诗客,免更书空重惘然。jǐ luó fù yǔ néng shī kè,miǎn gèng shū kōng zhòng wǎng rán。

次韵和完翁谢墨二绝句

晁说之

寸寸晓松计已迂,更怜百步扇垂珠。cùn cùn xiǎo sōng jì yǐ yū,gèng lián bǎi bù shàn chuí zhū。
几年费尽坐曹手,千卷书生又却无。jǐ nián fèi jǐn zuò cáo shǒu,qiān juǎn shū shēng yòu què wú。

闻角

晁说之

边城百感漫兴嗟,客底令人警岁华。biān chéng bǎi gǎn màn xīng jiē,kè dǐ lìng rén jǐng suì huá。
多谢何郎有新句,谁闻夜夜小梅花。duō xiè hé láng yǒu xīn jù,shuí wén yè yè xiǎo méi huā。

赠鄜州田玘

晁说之

前世能歌田顺郎,今身追悔太昌昌。qián shì néng gē tián shùn láng,jīn shēn zhuī huǐ tài chāng chāng。
戏泥巧尽群儿态,休忆小姑初倚床。xì ní qiǎo jǐn qún ér tài,xiū yì xiǎo gū chū yǐ chuáng。

和季弟秋日即事

晁说之

五世衣冠盛本朝,宁论妻织与儿樵。wǔ shì yī guān shèng běn cháo,níng lùn qī zhī yǔ ér qiáo。
顾予始就山居乐,未放诗书便泬寥。gù yǔ shǐ jiù shān jū lè,wèi fàng shī shū biàn jué liáo。

以扇求冯元礼觐画山水

晁说之

高人能画山中趣,凉吹晓从天际来。gāo rén néng huà shān zhōng qù,liáng chuī xiǎo cóng tiān jì lái。
移画此情纨扇上,人间何处有尘埃。yí huà cǐ qíng wán shàn shàng,rén jiān hé chù yǒu chén āi。

留题景升北窗

晁说之

南楼吹笛何人怨,北窗垂杨永日闲。nán lóu chuī dí hé rén yuàn,běi chuāng chuí yáng yǒng rì xián。
何用绿杨高百尺,诗情笔趣总相关。hé yòng lǜ yáng gāo bǎi chǐ,shī qíng bǐ qù zǒng xiāng guān。