古诗词

次韵邵子文书梦

晁说之

先生有道无寸田,长歌击壤醉伊川。xiān shēng yǒu dào wú cùn tián,zhǎng gē jī rǎng zuì yī chuān。
今式玄冢高嵩峦,嗣子诗礼老益端。jīn shì xuán zhǒng gāo sōng luán,sì zi shī lǐ lǎo yì duān。
少从父友学其难,一书百读口角涎。shǎo cóng fù yǒu xué qí nán,yī shū bǎi dú kǒu jiǎo xián。
父友寸步简策边,声名九州四海宽。fù yǒu cùn bù jiǎn cè biān,shēng míng jiǔ zhōu sì hǎi kuān。
时有狂澜汇怒湍,百媸安肯一着妍。shí yǒu kuáng lán huì nù tuān,bǎi chī ān kěn yī zhe yán。
独乐园中往复还,蝴蝶沼上青草烟。dú lè yuán zhōng wǎng fù hái,hú dié zhǎo shàng qīng cǎo yān。
书成砚穴气桓桓,苍生属望十九年。shū chéng yàn xué qì huán huán,cāng shēng shǔ wàng shí jiǔ nián。
圣时未肯误儒冠,倏见佩玉朝珊珊。shèng shí wèi kěn wù rú guān,shū jiàn pèi yù cháo shān shān。
汴洛迎送路接连,急急政如渴赴泉。biàn luò yíng sòng lù jiē lián,jí jí zhèng rú kě fù quán。
跛者释杖瘠肥膻,兵偃不用卢重环。bǒ zhě shì zhàng jí féi shān,bīng yǎn bù yòng lú zhòng huán。
货利去若风中幡,抉蔀一发天下言。huò lì qù ruò fēng zhōng fān,jué bù yī fā tiān xià yán。
白发旧德殿中间,经行求士趋传餐。bái fā jiù dé diàn zhōng jiān,jīng xíng qiú shì qū chuán cān。
先生之子难郁盘,绿衣春色行度关。xiān shēng zhī zi nán yù pán,lǜ yī chūn sè xíng dù guān。
群贤并进让后先,山摧栋折何茫然。qún xián bìng jìn ràng hòu xiān,shān cuī dòng zhé hé máng rán。
人间此梦白日前,况乃枕箪夜稳眠。rén jiān cǐ mèng bái rì qián,kuàng nǎi zhěn dān yè wěn mián。
仙山尘绝远嚣煎,云楼烟阁白鹤闲。xiān shān chén jué yuǎn xiāo jiān,yún lóu yān gé bái hè xián。
若颦若笑玉女颜,我欲并之无因缘。ruò pín ruò xiào yù nǚ yán,wǒ yù bìng zhī wú yīn yuán。
傍意若谓堪悯怜,是间有汝世之贤。bàng yì ruò wèi kān mǐn lián,shì jiān yǒu rǔ shì zhī xián。
此公不死神常全,王侨偓佺不及肩。cǐ gōng bù sǐ shén cháng quán,wáng qiáo wò quán bù jí jiān。
汝曹蚁辈徒攻坚,欲子见之骇众仙。rǔ cáo yǐ bèi tú gōng jiān,yù zi jiàn zhī hài zhòng xiān。
子色不平羞青山,我为子往问彼天。zi sè bù píng xiū qīng shān,wǒ wèi zi wǎng wèn bǐ tiān。
谁敢少弄天公权,蘧蘧梦断目鳏鳏。shuí gǎn shǎo nòng tiān gōng quán,qú qú mèng duàn mù guān guān。
但觉毛骨轻且便,赋诗不怕众险艰。dàn jué máo gǔ qīng qiě biàn,fù shī bù pà zhòng xiǎn jiān。

晁说之

宋济州巨野人,字以道,一字伯以,自号景迂生。晁端彦子。神宗元丰五年进士。以文章典丽,为苏轼所荐。哲宗元符三年知无极县,上书斥王安石及绍述诸臣政事之非。高宗即位,召授徽猷阁待制兼侍读,以病未赴。晚年信佛。工诗,善画山水。博通五经,尤精于《易》。有《儒言》、《晁氏客语》、《景迂生集》。 晁说之的作品>>

猜您喜欢

戏作

晁说之

终日一杯终日醉,看潮初上看潮回。zhōng rì yī bēi zhōng rì zuì,kàn cháo chū shàng kàn cháo huí。
自疑前世陶贞白,乘兴闲游鄮县来。zì yí qián shì táo zhēn bái,chéng xīng xián yóu mào xiàn lái。

有感

晁说之

日日苍黄出畏涂,自怜何事得虚除。rì rì cāng huáng chū wèi tú,zì lián hé shì dé xū chú。
天教豺虎露齿爪,好是哥奴不读书。tiān jiào chái hǔ lù chǐ zhǎo,hǎo shì gē nú bù dú shū。

予今春多入城戏作村

晁说之

蝴蝶催花一夜开,却愁春尽重徘徊。hú dié cuī huā yī yè kāi,què chóu chūn jǐn zhòng pái huái。
我身亦使滕王恨,日日随渠春里来。wǒ shēn yì shǐ téng wáng hèn,rì rì suí qú chūn lǐ lái。

依韵和蔡天启任四明绝句三首时暂来四明便还丹阳颇不乐此后篇为四明解嘲

晁说之

行尽三江失所夸,便教信美岂吾家。xíng jǐn sān jiāng shī suǒ kuā,biàn jiào xìn měi qǐ wú jiā。
却回扬子江头去,看种瓜洲子母瓜。què huí yáng zi jiāng tóu qù,kàn zhǒng guā zhōu zi mǔ guā。

依韵和蔡天启任四明绝句三首时暂来四明便还丹阳颇不乐此后篇为四明解嘲

晁说之

真隐闲从鄮县来,三山仙蕊眼中开。zhēn yǐn xián cóng mào xiàn lái,sān shān xiān ruǐ yǎn zhōng kāi。
此身自有华阳洞,肯学秉阳叹老槐。cǐ shēn zì yǒu huá yáng dòng,kěn xué bǐng yáng tàn lǎo huái。

依韵和蔡天启任四明绝句三首时暂来四明便还丹阳颇不乐此后篇为四明解嘲

晁说之

未识凉风宝殿西,宁惊海角有遗黎。wèi shí liáng fēng bǎo diàn xī,níng jīng hǎi jiǎo yǒu yí lí。
玉筝无日尝瑶柱,金马何人赏木犀。yù zhēng wú rì cháng yáo zhù,jīn mǎ hé rén shǎng mù xī。

秋日有感因诵王元之送文元公诗云追思元白在江东不似晁丞今独步之句戏作

晁说之

三吴山水喜秋风,白蟹青虾甬水东。sān wú shān shuǐ xǐ qiū fēng,bái xiè qīng xiā yǒng shuǐ dōng。
独步晁丞孙子到,谁怜憔悴众人中。dú bù cháo chéng sūn zi dào,shuí lián qiáo cuì zhòng rén zhōng。

偶见司马公休陈无己书简感旧作绝句

晁说之

卓行高文司马陈,当年简牍拂埃尘。zhuó xíng gāo wén sī mǎ chén,dāng nián jiǎn dú fú āi chén。
身名暂振久青冢,见在凄凉海畔身。shēn míng zàn zhèn jiǔ qīng zhǒng,jiàn zài qī liáng hǎi pàn shēn。

书事呈中令长老

晁说之

忆昔中华年少壮,相逢海角意何如。yì xī zhōng huá nián shǎo zhuàng,xiāng féng hǎi jiǎo yì hé rú。
惊人老境便如此,还解同尝橄榄无。jīng rén lǎo jìng biàn rú cǐ,hái jiě tóng cháng gǎn lǎn wú。

书怀二绝句

晁说之

老境才来便辄留,龙门胜韵去悠悠。lǎo jìng cái lái biàn zhé liú,lóng mén shèng yùn qù yōu yōu。
此怀京洛愁无限,更对沧江烟雨愁。cǐ huái jīng luò chóu wú xiàn,gèng duì cāng jiāng yān yǔ chóu。

书怀二绝句

晁说之

古木江亭懒不开,书空自笑兴悠哉。gǔ mù jiāng tíng lǎn bù kāi,shū kōng zì xiào xīng yōu zāi。
苍苔一径浅深遍,知道无人向此来。cāng tái yī jìng qiǎn shēn biàn,zhī dào wú rén xiàng cǐ lái。

叠后

晁说之

病眼终朝更懒开,难输心曲语悠哉。bìng yǎn zhōng cháo gèng lǎn kāi,nán shū xīn qū yǔ yōu zāi。
从教苔径无人到,日日潮声自上来。cóng jiào tái jìng wú rén dào,rì rì cháo shēng zì shàng lái。

次韵和周大书事绝句

晁说之

终日寒斋咏小招,故人轩槛俯溪桥。zhōng rì hán zhāi yǒng xiǎo zhāo,gù rén xuān kǎn fǔ xī qiáo。
可怜不得宣城郡,白日消来恨未消。kě lián bù dé xuān chéng jùn,bái rì xiāo lái hèn wèi xiāo。

答恂阇黎乞浆

晁说之

白头破褐恂阇黎,硬白高谈岂易知。bái tóu pò hè xún dū lí,yìng bái gāo tán qǐ yì zhī。
却喜粟浆如北客,从教薄相笑无奇。què xǐ sù jiāng rú běi kè,cóng jiào báo xiāng xiào wú qí。

谢钱掾

晁说之

论思献纳方自代,海舶鮹人岂识渠。lùn sī xiàn nà fāng zì dài,hǎi bó shāo rén qǐ shí qú。
长啸清风含雪语,怜侬不解读新书。zhǎng xiào qīng fēng hán xuě yǔ,lián nóng bù jiě dú xīn shū。