古诗词

实纪二十韵

晁说之

双庙之前扁舟舣,太原失守胡尘起。shuāng miào zhī qián biǎn zhōu yǐ,tài yuán shī shǒu hú chén qǐ。
铁马渡河京城闭,堤上奔亡如磨蚁。tiě mǎ dù hé jīng chéng bì,dī shàng bēn wáng rú mó yǐ。
不是清河早腹兵,千舻万舳去何已。bù shì qīng hé zǎo fù bīng,qiān lú wàn zhú qù hé yǐ。
百家相逢不相识,同声叹言有如此。bǎi jiā xiāng féng bù xiāng shí,tóng shēng tàn yán yǒu rú cǐ。
阉贯枭颅一日间,地下未应有馁鬼。yān guàn xiāo lú yī rì jiān,dì xià wèi yīng yǒu něi guǐ。
董卓灯脐照傕泛,禄山肠流盛安使。dǒng zhuó dēng qí zhào jué fàn,lù shān cháng liú shèng ān shǐ。
京不及刑家自全,黼弗显诛恩尚委。jīng bù jí xíng jiā zì quán,fǔ fú xiǎn zhū ēn shàng wěi。
杨炎终报元载雠,微之实同宗闵耻。yáng yán zhōng bào yuán zài chóu,wēi zhī shí tóng zōng mǐn chǐ。
政刑既弃胡虏盛,中国不尊招讪毁。zhèng xíng jì qì hú lǔ shèng,zhōng guó bù zūn zhāo shàn huǐ。
尊名重器假狗彘,公卿何人是知理。zūn míng zhòng qì jiǎ gǒu zhì,gōng qīng hé rén shì zhī lǐ。
嗟予老病岂乐生,实抱忠谋难须死。jiē yǔ lǎo bìng qǐ lè shēng,shí bào zhōng móu nán xū sǐ。
亦尝奏对明光殿,寒饥徒步荆棘里。yì cháng zòu duì míng guāng diàn,hán jī tú bù jīng jí lǐ。
面风背日若有待,前有戎车后妻子。miàn fēng bèi rì ruò yǒu dài,qián yǒu róng chē hòu qī zi。
戎车不断顿都城,元戎一言左右以。róng chē bù duàn dùn dōu chéng,yuán róng yī yán zuǒ yòu yǐ。
遥有人家投宿无,骨肉夜饭无钝齿。yáo yǒu rén jiā tóu sù wú,gǔ ròu yè fàn wú dùn chǐ。
不嗟五日不颒面,但怜一夜灯花喜。bù jiē wǔ rì bù huì miàn,dàn lián yī yè dēng huā xǐ。
庶几明发脱盗手,复见皇威振遐迩。shù jǐ míng fā tuō dào shǒu,fù jiàn huáng wēi zhèn xiá ěr。
庙堂再见谢太傅,奕棋未罢风尘弭。miào táng zài jiàn xiè tài fù,yì qí wèi bà fēng chén mǐ。
前夜客投佛寺晚,全家冻泣木鱼底。qián yè kè tóu fú sì wǎn,quán jiā dòng qì mù yú dǐ。
我今朝夕幸已多,闻见纷纷聊实纪。wǒ jīn cháo xī xìng yǐ duō,wén jiàn fēn fēn liáo shí jì。

晁说之

宋济州巨野人,字以道,一字伯以,自号景迂生。晁端彦子。神宗元丰五年进士。以文章典丽,为苏轼所荐。哲宗元符三年知无极县,上书斥王安石及绍述诸臣政事之非。高宗即位,召授徽猷阁待制兼侍读,以病未赴。晚年信佛。工诗,善画山水。博通五经,尤精于《易》。有《儒言》、《晁氏客语》、《景迂生集》。 晁说之的作品>>

猜您喜欢

江上独坐

晁说之

少时曾识京华乐,老得江山怀抱开。shǎo shí céng shí jīng huá lè,lǎo dé jiāng shān huái bào kāi。
风月不谈辜此夕,恨随潮去与潮回。fēng yuè bù tán gū cǐ xī,hèn suí cháo qù yǔ cháo huí。

偶书

晁说之

京华可望无高楼,闻道故人多白头。jīng huá kě wàng wú gāo lóu,wén dào gù rén duō bái tóu。
此身却似城东柳,惜别伤离不自愁。cǐ shēn què shì chéng dōng liǔ,xī bié shāng lí bù zì chóu。

西风

晁说之

秋风几日过秋关,直访畸孤海上山。qiū fēng jǐ rì guò qiū guān,zhí fǎng jī gū hǎi shàng shān。
为报故山都是旧,可怜留滞不知还。wèi bào gù shān dōu shì jiù,kě lián liú zhì bù zhī hái。

花开未几忽已落尽戏作

晁说之

天涯花信误心期,狼藉残红只往时。tiān yá huā xìn wù xīn qī,láng jí cán hóng zhǐ wǎng shí。
怪底小怜浑不睡,夜深惆怅梦周师。guài dǐ xiǎo lián hún bù shuì,yè shēn chóu chàng mèng zhōu shī。

赠柳三解

晁说之

莫道垂杨管别离,与春离别自依依。mò dào chuí yáng guǎn bié lí,yǔ chūn lí bié zì yī yī。
若教兼有征人恨,只恐鸦儿不肯归。ruò jiào jiān yǒu zhēng rén hèn,zhǐ kǒng yā ér bù kěn guī。

赠柳三解

晁说之

海角那知有宫柳,故园春思尚依依。hǎi jiǎo nà zhī yǒu gōng liǔ,gù yuán chūn sī shàng yī yī。
可怜风韵去人远,一日花开天际飞。kě lián fēng yùn qù rén yuǎn,yī rì huā kāi tiān jì fēi。

赠柳三解

晁说之

桃李那知杨柳恨,故时风雨不依依。táo lǐ nà zhī yáng liǔ hèn,gù shí fēng yǔ bù yī yī。
自从彭泽无人后,青眼虽开心事非。zì cóng péng zé wú rén hòu,qīng yǎn suī kāi xīn shì fēi。

题明王打毬图

晁说之

阊阖千门万户开,三郎沉醉打毬回。chāng hé qiān mén wàn hù kāi,sān láng chén zuì dǎ qiú huí。
九龄已去韩休死,无复明朝谏疏来。jiǔ líng yǐ qù hán xiū sǐ,wú fù míng cháo jiàn shū lái。

从教

晁说之

从教病着探葵减,未放愁攻白发添。cóng jiào bìng zhe tàn kuí jiǎn,wèi fàng chóu gōng bái fā tiān。
欲看落花时入户,风高尽日不垂帘。yù kàn luò huā shí rù hù,fēng gāo jǐn rì bù chuí lián。

咋舌

晁说之

咋舌何堪妾一鸣,三年如梦寄江城。zǎ shé hé kān qiè yī míng,sān nián rú mèng jì jiāng chéng。
春江细雨添清思,渐近归期更有情。chūn jiāng xì yǔ tiān qīng sī,jiàn jìn guī qī gèng yǒu qíng。

暮江

晁说之

南潮胜韵此间无,醉本兰亭强学书。nán cháo shèng yùn cǐ jiān wú,zuì běn lán tíng qiáng xué shū。
人物本朝还可恨,谁传燕老暮江图。rén wù běn cháo hái kě hèn,shuí chuán yàn lǎo mù jiāng tú。

自和因思国史燕穆之传称其知明州革

晁说之

燕公未肯祖虚无,悍俗归仁举国书。yàn gōng wèi kěn zǔ xū wú,hàn sú guī rén jǔ guó shū。
莫道邦人都背德,壁间犹有海潮图。mò dào bāng rén dōu bèi dé,bì jiān yóu yǒu hǎi cháo tú。

欲谈

晁说之

欲谈无应莫吾容,悔不居身可否中。yù tán wú yīng mò wú róng,huǐ bù jū shēn kě fǒu zhōng。
尽日小斋何所乐,芭蕉宜雨竹宜风。jǐn rì xiǎo zhāi hé suǒ lè,bā jiāo yí yǔ zhú yí fēng。

王顺之得子寄二绝次韵报之

晁说之

宾客能谈少傅儿,海中仙果得生迟。bīn kè néng tán shǎo fù ér,hǎi zhōng xiān guǒ dé shēng chí。
自今一落人间后,即见新枝压旧枝。zì jīn yī luò rén jiān hòu,jí jiàn xīn zhī yā jiù zhī。

王顺之得子寄二绝次韵报之

晁说之

茂弘不用长年悲,淮水东流本与期。mào hóng bù yòng zhǎng nián bēi,huái shuǐ dōng liú běn yǔ qī。
一日名驹惊俗眼,奔云老骥敢言衰。yī rì míng jū jīng sú yǎn,bēn yún lǎo jì gǎn yán shuāi。