古诗词

满江红·其五

刘克庄

三黜归来,饭疏食、浑无愠色。sān chù guī lái,fàn shū shí hún wú yùn sè。
中年后、家如旅舍,身如行客。zhōng nián hòu jiā rú lǚ shě,shēn rú xíng kè。
轩冕岂非疣赘具,烟霞已是膏肓脉。xuān miǎn qǐ fēi yóu zhuì jù,yān xiá yǐ shì gāo huāng mài。
有些儿、隙地更疏泉,堆卷石。yǒu xiē ér xì dì gèng shū quán,duī juǎn shí。
邻媪饷,新篘碧。lín ǎo xiǎng,xīn chōu bì。
溪友卖,鲜鳞白。xī yǒu mài,xiān lín bái。
向陈编冷笑,孔明元直。xiàng chén biān lěng xiào,kǒng míng yuán zhí。
俗事不教污两耳,宴居聊可盘双膝。sú shì bù jiào wū liǎng ěr,yàn jū liáo kě pán shuāng xī。
取当年、行脚一枝筇,悬高壁。qǔ dāng nián xíng jiǎo yī zhī qióng,xuán gāo bì。
刘克庄

刘克庄

刘克庄(1187~1269) 南宋诗人、词人、诗论家。字潜夫,号后村。福建莆田人。宋末文坛领袖,辛派词人的重要代表,词风豪迈慷慨。在江湖诗人中年寿最长,官位最高,成就也最大。晚年致力于辞赋创作,提出了许多革新理论。 刘克庄的作品>>

猜您喜欢

挽赵漕简叔二首

刘克庄

恰讶书题少,俄惊讣问临。qià yà shū tí shǎo,é jīng fù wèn lín。
死方抛笔研,贫不涴珠琛。sǐ fāng pāo bǐ yán,pín bù wò zhū chēn。
劫火难隳节,浮云肯动心。jié huǒ nán huī jié,fú yún kěn dòng xīn。
悲哉广陵散,旧谱有谁寻。bēi zāi guǎng líng sàn,jiù pǔ yǒu shuí xún。

用曹帅侍郎韵赠曹路分

刘克庄

曹侯书满腹,非以剑防身。cáo hóu shū mǎn fù,fēi yǐ jiàn fáng shēn。
马上檄尤速,橐中诗不贫。mǎ shàng xí yóu sù,tuó zhōng shī bù pín。
虏情工变诈,时论主和亲。lǔ qíng gōng biàn zhà,shí lùn zhǔ hé qīn。
旗鼓何时建,方知国有人。qí gǔ hé shí jiàn,fāng zhī guó yǒu rén。

挽戴丞

刘克庄

戴氏多人物,君尤月旦推。dài shì duō rén wù,jūn yóu yuè dàn tuī。
能传后仓礼,亦擅叔伦诗。néng chuán hòu cāng lǐ,yì shàn shū lún shī。
故里悬车蚤,名场解褐迟。gù lǐ xuán chē zǎo,míng chǎng jiě hè chí。
它年端有恨,椿桂不同时。tā nián duān yǒu hèn,chūn guì bù tóng shí。

挽南塘赵尚书二首

刘克庄

起掌端平制,萧萧素发新。qǐ zhǎng duān píng zhì,xiāo xiāo sù fā xīn。
更生宗室老,太白谪仙人。gèng shēng zōng shì lǎo,tài bái zhé xiān rén。
贵矣狨施马,悲哉笔绝麟。guì yǐ róng shī mǎ,bēi zāi bǐ jué lín。
谁为篆华表,题作宋词臣。shuí wèi zhuàn huá biǎo,tí zuò sòng cí chén。

挽南塘赵尚书二首

刘克庄

自从水心死,麈柄独归公。zì cóng shuǐ xīn sǐ,zhǔ bǐng dú guī gōng。
于易疑程氏,惟诗取晦翁。yú yì yí chéng shì,wéi shī qǔ huì wēng。
二箴家有本,孤论世无同。èr zhēn jiā yǒu běn,gū lùn shì wú tóng。
不复重商榷,骑鲸浩渺中。bù fù zhòng shāng què,qí jīng hào miǎo zhōng。

挽淮东丘升抚干

刘克庄

子美曼卿流,远携书剑游。zi měi màn qīng liú,yuǎn xié shū jiàn yóu。
惜攀丹桂晚,勇赴白檀秋。xī pān dān guì wǎn,yǒng fù bái tán qiū。
尚喜前筹壮,聊纾左衽忧。shàng xǐ qián chóu zhuàng,liáo shū zuǒ rèn yōu。
时危奇士夭,无泪可供愁。shí wēi qí shì yāo,wú lèi kě gōng chóu。

和实之读邸报四首

刘克庄

祝鮀非是佞,莒仆未为凶。zhù tuó fēi shì nìng,jǔ pū wèi wèi xiōng。
鬼谷从横舌,终南诡秘踪。guǐ gǔ cóng héng shé,zhōng nán guǐ mì zōng。
断无麟在薮,独有鼠穿墉。duàn wú lín zài sǒu,dú yǒu shǔ chuān yōng。
千古谁俦匹,依稀似敬宗。qiān gǔ shuí chóu pǐ,yī xī shì jìng zōng。

和实之读邸报四首

刘克庄

穿凿彊挥麈,跳梁勇执弓。chuān záo jiàng huī zhǔ,tiào liáng yǒng zhí gōng。
矫诬天亦怒,驱逐国为空。jiǎo wū tiān yì nù,qū zhú guó wèi kōng。
笑里刀常有,盟边甲已衷。xiào lǐ dāo cháng yǒu,méng biān jiǎ yǐ zhōng。
拾遗端可拜,诛佞笔生风。shí yí duān kě bài,zhū nìng bǐ shēng fēng。

和实之读邸报四首

刘克庄

外观殊伟岸,内禀极憸柔。wài guān shū wěi àn,nèi bǐng jí xiān róu。
欲取汉清议,尽投唐浊流。yù qǔ hàn qīng yì,jǐn tóu táng zhuó liú。
鬼车鸣甚恶,猛虎死方羞。guǐ chē míng shén è,měng hǔ sǐ fāng xiū。
芳臭须臾判,哀哉不善谋。fāng chòu xū yú pàn,āi zāi bù shàn móu。

和实之读邸报四首

刘克庄

一抨初骇听,双泪谩求哀。yī pēng chū hài tīng,shuāng lèi mán qiú āi。
极口诬贤者,甘心誉彼哉。jí kǒu wū xián zhě,gān xīn yù bǐ zāi。
早知豺不食,安用鸩为媒。zǎo zhī chái bù shí,ān yòng zhèn wèi méi。
试问高阳里,迎车几两来。shì wèn gāo yáng lǐ,yíng chē jǐ liǎng lái。

再和四首

刘克庄

狐鸣工作祟,鸦噪每为凶。hú míng gōng zuò suì,yā zào měi wèi xiōng。
鲁观初尸罪,丘门永削踪。lǔ guān chū shī zuì,qiū mén yǒng xuē zōng。
谋身真有窟,凿趾欲无墉。móu shēn zhēn yǒu kū,záo zhǐ yù wú yōng。
力击延龄去,堂堂似亢宗。lì jī yán líng qù,táng táng shì kàng zōng。

再和四首

刘克庄

旧知偏下石,远避亦伤弓。jiù zhī piān xià shí,yuǎn bì yì shāng gōng。
留落周南众,萧条冀北空。liú luò zhōu nán zhòng,xiāo tiáo jì běi kōng。
万言徒饰诈,双泪却由衷。wàn yán tú shì zhà,shuāng lèi què yóu zhōng。
王绩何曾醉,刘蕡本不风。wáng jì hé céng zuì,liú fén běn bù fēng。

再和四首

刘克庄

噬人侔虺毒,害物比猫柔。shì rén móu huī dú,hài wù bǐ māo róu。
清议姑驱逐,宽恩未放流。qīng yì gū qū zhú,kuān ēn wèi fàng liú。
剑诛张禹佞,扇障褚渊羞。jiàn zhū zhāng yǔ nìng,shàn zhàng chǔ yuān xiū。
谏笔非私忿,惓惓为国谋。jiàn bǐ fēi sī fèn,quán quán wèi guó móu。

再和四首

刘克庄

伏阁何其壮,登舟得许哀。fú gé hé qí zhuàng,dēng zhōu dé xǔ āi。
人多称快者,上岂少恩哉。rén duō chēng kuài zhě,shàng qǐ shǎo ēn zāi。
恶草毋留种,夭桃不待媒。è cǎo wú liú zhǒng,yāo táo bù dài méi。
九重方远佞,宁放郑詹来。jiǔ zhòng fāng yuǎn nìng,níng fàng zhèng zhān lái。

挽李卿俦老二首

刘克庄

苦说兵财少,臣非怯塞垣。kǔ shuō bīng cái shǎo,chén fēi qiè sāi yuán。
上思前语验,人叹左迁冤。shàng sī qián yǔ yàn,rén tàn zuǒ qiān yuān。
老大云中守,风寒国北门。lǎo dà yún zhōng shǒu,fēng hán guó běi mén。
故交头白尽,空为赋招魂。gù jiāo tóu bái jǐn,kōng wèi fù zhāo hún。