古诗词

贺新郎

刘克庄

何必游嵩少。hé bì yóu sōng shǎo。
屋边山、松风浩荡,虎龙吟啸。wū biān shān sōng fēng hào dàng,hǔ lóng yín xiào。
旧效楚人悲秋作,晚爱陶诗高妙。jiù xiào chǔ rén bēi qiū zuò,wǎn ài táo shī gāo miào。
发如此、临流羞照。fā rú cǐ lín liú xiū zhào。
屈指向来夸毗子,被西风、一笔都勾了。qū zhǐ xiàng lái kuā pí zi,bèi xī fēng yī bǐ dōu gōu le。
曾不满,达人笑。céng bù mǎn,dá rén xiào。
当年玉振于江表。dāng nián yù zhèn yú jiāng biǎo。
怅而今、老身空在,欢娱全少。chàng ér jīn lǎo shēn kōng zài,huān yú quán shǎo。
假使真如彭祖寿,蒙叟犹嗤渠夭。jiǎ shǐ zhēn rú péng zǔ shòu,méng sǒu yóu chī qú yāo。
偶落笔、不经人道。ǒu luò bǐ bù jīng rén dào。
岁晚连床谈至晓,胜冈头、出没看乌帽。suì wǎn lián chuáng tán zhì xiǎo,shèng gāng tóu chū méi kàn wū mào。
君举白,我频釂。jūn jǔ bái,wǒ pín jiào。
刘克庄

刘克庄

刘克庄(1187~1269) 南宋诗人、词人、诗论家。字潜夫,号后村。福建莆田人。宋末文坛领袖,辛派词人的重要代表,词风豪迈慷慨。在江湖诗人中年寿最长,官位最高,成就也最大。晚年致力于辞赋创作,提出了许多革新理论。 刘克庄的作品>>

猜您喜欢

客问宗旨一首

刘克庄

万物泛观皆我闼,诸君何事入吾裈。wàn wù fàn guān jiē wǒ tà,zhū jūn hé shì rù wú kūn。
不须苦问侬宗旨,醉里闻之洛诵孙。bù xū kǔ wèn nóng zōng zhǐ,zuì lǐ wén zhī luò sòng sūn。

始冰

刘克庄

始犹飘洒忽严凝,村獠初看尽失惊。shǐ yóu piāo sǎ hū yán níng,cūn liáo chū kàn jǐn shī jīng。
包裹入城问蓍旧,一名木稼一名冰。bāo guǒ rù chéng wèn shī jiù,yī míng mù jià yī míng bīng。

有客

刘克庄

几载庭空雀可罗,朝来忽有客相过。jǐ zài tíng kōng què kě luó,cháo lái hū yǒu kè xiāng guò。
似知老子条冰进,不道先生鬓雪多。shì zhī lǎo zi tiáo bīng jìn,bù dào xiān shēng bìn xuě duō。

怕爱

刘克庄

月中玉女虽严冷,雪里瑶姬转丽华。yuè zhōng yù nǚ suī yán lěng,xuě lǐ yáo jī zhuǎn lì huá。
不管达官怕木稼,且留处士爱梅花。bù guǎn dá guān pà mù jià,qiě liú chù shì ài méi huā。

馀寒

刘克庄

老子今年八十三,怕寒浑未试春衫。lǎo zi jīn nián bā shí sān,pà hán hún wèi shì chūn shān。
尚存晋宋间人意,折得南枝带雪簪。shàng cún jìn sòng jiān rén yì,zhé dé nán zhī dài xuě zān。

赵昌花

刘克庄

要识洛阳姚魏面,赵昌著色亦名家。yào shí luò yáng yáo wèi miàn,zhào chāng zhù sè yì míng jiā。
可怜俗眼无真赏,不宝丹青宝墨花。kě lián sú yǎn wú zhēn shǎng,bù bǎo dān qīng bǎo mò huā。

逃禅便面

刘克庄

姑射吸风仍饮露,洛妃习礼更明诗。gū shè xī fēng réng yǐn lù,luò fēi xí lǐ gèng míng shī。
梅花浑不施朱粉,直以天香与雪肌。méi huā hún bù shī zhū fěn,zhí yǐ tiān xiāng yǔ xuě jī。

惜舟

刘克庄

生世谁令抱百忧,点黄不肯上眉头。shēng shì shuí lìng bào bǎi yōu,diǎn huáng bù kěn shàng méi tóu。
江边风雨飘蓬箬,爱惜扁舟一夜愁。jiāng biān fēng yǔ piāo péng ruò,ài xī biǎn zhōu yī yè chóu。

天堑

刘克庄

兴亡天数亦人谋,战舰蒙冲一炬休。xīng wáng tiān shù yì rén móu,zhàn jiàn méng chōng yī jù xiū。
雪浪如山限南北,不湔江令沈侯羞。xuě làng rú shān xiàn nán běi,bù jiān jiāng lìng shěn hóu xiū。

送客

刘克庄

夸毗子有谁存者,恩泽侯何足道哉。kuā pí zi yǒu shuí cún zhě,ēn zé hóu hé zú dào zāi。
一叶绝江载愁去,万花环席突围来。yī yè jué jiāng zài chóu qù,wàn huā huán xí tū wéi lái。

固穷

刘克庄

狎邪早不由三阁,崛强今难事五楼。xiá xié zǎo bù yóu sān gé,jué qiáng jīn nán shì wǔ lóu。
宁伴伯夷山下饿,岂随徐福海中求。níng bàn bó yí shān xià è,qǐ suí xú fú hǎi zhōng qiú。

封邑

刘克庄

发似芦花面削瓜,躬圭锦袄忽高华。fā shì lú huā miàn xuē guā,gōng guī jǐn ǎo hū gāo huá。
愿还封邑九百户,小筑茆茨三两家。yuàn hái fēng yì jiǔ bǎi hù,xiǎo zhù máo cí sān liǎng jiā。

菜地

刘克庄

依然山泽一臞儒,幸有先畴与敝庐。yī rán shān zé yī qú rú,xìng yǒu xiān chóu yǔ bì lú。
闻说醉乡方弄印,不知堪拜小侯无。wén shuō zuì xiāng fāng nòng yìn,bù zhī kān bài xiǎo hóu wú。

逃愁

刘克庄

年饥未可倾家酿,昼短真当秉烛游。nián jī wèi kě qīng jiā niàng,zhòu duǎn zhēn dāng bǐng zhú yóu。
中国醉乡隔万里,岂无寸地可逃愁。zhōng guó zuì xiāng gé wàn lǐ,qǐ wú cùn dì kě táo chóu。

受用

刘克庄

阮遥集平生几屐,晏平仲半世一裘。ruǎn yáo jí píng shēng jǐ jī,yàn píng zhòng bàn shì yī qiú。
秃翁受用能多少,槲叶为衣荷盖头。tū wēng shòu yòng néng duō shǎo,hú yè wèi yī hé gài tóu。