古诗词

贺新郎

刘克庄

何必游嵩少。hé bì yóu sōng shǎo。
屋边山、松风浩荡,虎龙吟啸。wū biān shān sōng fēng hào dàng,hǔ lóng yín xiào。
旧效楚人悲秋作,晚爱陶诗高妙。jiù xiào chǔ rén bēi qiū zuò,wǎn ài táo shī gāo miào。
发如此、临流羞照。fā rú cǐ lín liú xiū zhào。
屈指向来夸毗子,被西风、一笔都勾了。qū zhǐ xiàng lái kuā pí zi,bèi xī fēng yī bǐ dōu gōu le。
曾不满,达人笑。céng bù mǎn,dá rén xiào。
当年玉振于江表。dāng nián yù zhèn yú jiāng biǎo。
怅而今、老身空在,欢娱全少。chàng ér jīn lǎo shēn kōng zài,huān yú quán shǎo。
假使真如彭祖寿,蒙叟犹嗤渠夭。jiǎ shǐ zhēn rú péng zǔ shòu,méng sǒu yóu chī qú yāo。
偶落笔、不经人道。ǒu luò bǐ bù jīng rén dào。
岁晚连床谈至晓,胜冈头、出没看乌帽。suì wǎn lián chuáng tán zhì xiǎo,shèng gāng tóu chū méi kàn wū mào。
君举白,我频釂。jūn jǔ bái,wǒ pín jiào。
刘克庄

刘克庄

刘克庄(1187~1269) 南宋诗人、词人、诗论家。字潜夫,号后村。福建莆田人。宋末文坛领袖,辛派词人的重要代表,词风豪迈慷慨。在江湖诗人中年寿最长,官位最高,成就也最大。晚年致力于辞赋创作,提出了许多革新理论。 刘克庄的作品>>

猜您喜欢

蒲涧寺

刘克庄

齐人陈迹此流传,班史苏诗岂必然。qí rén chén jì cǐ liú chuán,bān shǐ sū shī qǐ bì rán。
故老皆言家即寺,痴儿误入海求仙。gù lǎo jiē yán jiā jí sì,chī ér wù rù hǎi qiú xiān。
莫将刘项分羹鼎,来涴巢由洗耳泉。mò jiāng liú xiàng fēn gēng dǐng,lái wò cháo yóu xǐ ěr quán。
欲采菖蒲无觅处,且随箫鼓乐新年。yù cǎi chāng pú wú mì chù,qiě suí xiāo gǔ lè xīn nián。

越台

刘克庄

南帝当年此筑台,称雄亦岂偶然哉。nán dì dāng nián cǐ zhù tái,chēng xióng yì qǐ ǒu rán zāi。
谩通异国求阳燧,不道偷儿饮漆杯。mán tōng yì guó qiú yáng suì,bù dào tōu ér yǐn qī bēi。
能使越人存旧迹,始知秦吏有奇才。néng shǐ yuè rén cún jiù jì,shǐ zhī qín lì yǒu qí cái。
只今黄屋归何处,但见牛羊夕下来。zhǐ jīn huáng wū guī hé chù,dàn jiàn niú yáng xī xià lái。

次韵刘帅出郊一首

刘克庄

竞逐朱轓载酒行,熙熙物态与人情。jìng zhú zhū fān zài jiǔ xíng,xī xī wù tài yǔ rén qíng。
浴沂我欲寻儒服,涉洧公方厌郑声。yù yí wǒ yù xún rú fú,shè wěi gōng fāng yàn zhèng shēng。
试问冶容遨夜市,何如赤脚馌春耕。shì wèn yě róng áo yè shì,hé rú chì jiǎo yè chūn gēng。
故山瓜圃应无恙,老去深知愧邵平。gù shān guā pǔ yīng wú yàng,lǎo qù shēn zhī kuì shào píng。

次韵李仓春游一首

刘克庄

秧马从今渐可行,林鸠未好便呼晴。yāng mǎ cóng jīn jiàn kě xíng,lín jiū wèi hǎo biàn hū qíng。
敢云使者乘轺传,聊为君王式耦耕。gǎn yún shǐ zhě chéng yáo chuán,liáo wèi jūn wáng shì ǒu gēng。
有一日留忧职旷,无三宿恋觉身轻。yǒu yī rì liú yōu zhí kuàng,wú sān sù liàn jué shēn qīng。
此生不复持高论,愿友台佟与尚平。cǐ shēng bù fù chí gāo lùn,yuàn yǒu tái tóng yǔ shàng píng。

浴日亭一首

刘克庄

归客飘然一叶身,尚能飞屐陟嶙峋。guī kè piāo rán yī yè shēn,shàng néng fēi jī zhì lín xún。
危亭下瞰嵎夷宅,积水上通河汉津。wēi tíng xià kàn yú yí zhái,jī shuǐ shàng tōng hé hàn jīn。
叱驭为臣前有志,乘桴从我更无人。chì yù wèi chén qián yǒu zhì,chéng fú cóng wǒ gèng wú rén。
暮年笔力全衰退,甘与韩苏作后尘。mù nián bǐ lì quán shuāi tuì,gān yǔ hán sū zuò hòu chén。

又追和坡韵一首

刘克庄

亭傍乔木拂云天,亭下高桅泊晚湾。tíng bàng qiáo mù fú yún tiān,tíng xià gāo wéi pō wǎn wān。
白是张骞曾泛水,青疑徐福所求山。bái shì zhāng qiān céng fàn shuǐ,qīng yí xú fú suǒ qiú shān。
羊城隔雾愁回首,鲸浸收风喜见颜。yáng chéng gé wù chóu huí shǒu,jīng jìn shōu fēng xǐ jiàn yán。
却笑金乌并玉兔,辛勤出没雪涛间。què xiào jīn wū bìng yù tù,xīn qín chū méi xuě tāo jiān。

十五里沙

刘克庄

只见如山白浪飞,更堪动地黑风吹。zhǐ jiàn rú shān bái làng fēi,gèng kān dòng dì hēi fēng chuī。
渺茫直际九州外,汹涌常如八月时。miǎo máng zhí jì jiǔ zhōu wài,xiōng yǒng cháng rú bā yuè shí。
河伯岂能穷海若,灵胥仅可吓吴儿。hé bó qǐ néng qióng hǎi ruò,líng xū jǐn kě xià wú ér。
惜无散发骑鲸友,共了南游一段奇。xī wú sàn fā qí jīng yǒu,gòng le nán yóu yī duàn qí。

道中读孚若题壁有感用其韵

刘克庄

淮雪江风裂面寒,往来万里一征鞍。huái xuě jiāng fēng liè miàn hán,wǎng lái wàn lǐ yī zhēng ān。
三千客谩曾弹铗,十九人谁肯捧盘。sān qiān kè mán céng dàn jiá,shí jiǔ rén shuí kěn pěng pán。
自古英才多顿挫,只今世运尚艰难。zì gǔ yīng cái duō dùn cuò,zhǐ jīn shì yùn shàng jiān nán。
空馀败壁龙蛇字,黄鹄高飞不复还。kōng yú bài bì lóng shé zì,huáng gǔ gāo fēi bù fù hái。

题永嘉黄仲炎文卷二首

刘克庄

书坊黄册诱儿童,朝取封侯夕拜公。shū fāng huáng cè yòu ér tóng,cháo qǔ fēng hóu xī bài gōng。
贾董奇材无地立,欧苏精鉴与人同。jiǎ dǒng qí cái wú dì lì,ōu sū jīng jiàn yǔ rén tóng。
安知李廌麾门外,不觉刘几入彀中。ān zhī lǐ zhì huī mén wài,bù jué liú jǐ rù gòu zhōng。
蚤晚君王求极谏,莫教豪杰泣途穷。zǎo wǎn jūn wáng qiú jí jiàn,mò jiào háo jié qì tú qióng。

题永嘉黄仲炎文卷二首

刘克庄

龙泉笔绝文章熄,此作居然可贵珍。lóng quán bǐ jué wén zhāng xī,cǐ zuò jū rán kě guì zhēn。
激处翻嫌董生缓,新来却笑退之陈。jī chù fān xián dǒng shēng huǎn,xīn lái què xiào tuì zhī chén。
假令覆瓿无知者,尚可藏山待后人。jiǎ lìng fù bù wú zhī zhě,shàng kě cáng shān dài hòu rén。
外物区区均粪土,祝君爱取不赀身。wài wù qū qū jūn fèn tǔ,zhù jūn ài qǔ bù zī shēn。

和吴教授投赠二首

刘克庄

三径荒凉手自开,旋移花竹剪蒿莱。sān jìng huāng liáng shǒu zì kāi,xuán yí huā zhú jiǎn hāo lái。
休休岂不缘迂惰,屑屑何为费往来。xiū xiū qǐ bù yuán yū duò,xiè xiè hé wèi fèi wǎng lái。
明主只今蒐坠典,故人太半客翘材。míng zhǔ zhǐ jīn sōu zhuì diǎn,gù rén tài bàn kè qiào cái。
累臣方卧漳滨疾,错梦钧天听乐回。lèi chén fāng wò zhāng bīn jí,cuò mèng jūn tiān tīng lè huí。

和吴教授投赠二首

刘克庄

衮衮登瀛更上坡,且容老子钓烟波。gǔn gǔn dēng yíng gèng shàng pō,qiě róng lǎo zi diào yān bō。
凤麟自合呈祥瑞,凫雁何曾系少多。fèng lín zì hé chéng xiáng ruì,fú yàn hé céng xì shǎo duō。
时有耦耕人共语,亦无问字客相过。shí yǒu ǒu gēng rén gòng yǔ,yì wú wèn zì kè xiāng guò。
倒囊欲答骊珠赠,柰此家徒四壁何。dào náng yù dá lí zhū zèng,nài cǐ jiā tú sì bì hé。

和张简簿尉韵

刘克庄

旧案依俙在柏台,寄声杭本莫翻开。jiù àn yī xī zài bǎi tái,jì shēng háng běn mò fān kāi。
骑驴导从两黥挟,罗爵门庭几客来。qí lǘ dǎo cóng liǎng qíng xié,luó jué mén tíng jǐ kè lái。
务观可堪供史草,补之不会作宫梅。wù guān kě kān gōng shǐ cǎo,bǔ zhī bù huì zuò gōng méi。
男儿盍建横行策,免使君王叹乏材。nán ér hé jiàn héng xíng cè,miǎn shǐ jūn wáng tàn fá cái。

用王去非侍郎韵二首送林元质提干秩满造朝并呈侍郎

刘克庄

戍满归来薇亦刚,策名不觉十年彊。shù mǎn guī lái wēi yì gāng,cè míng bù jué shí nián jiàng。
素无沂国三场志,曾有西山一瓣香。sù wú yí guó sān chǎng zhì,céng yǒu xī shān yī bàn xiāng。
晁董未能免科举,孔颜方可语行藏。cháo dǒng wèi néng miǎn kē jǔ,kǒng yán fāng kě yǔ xíng cáng。
要为天下奇男子,宁论区区国与乡。yào wèi tiān xià qí nán zi,níng lùn qū qū guó yǔ xiāng。

用王去非侍郎韵二首送林元质提干秩满造朝并呈侍郎

刘克庄

叔季滔滔未见刚,每闻健论意差强。shū jì tāo tāo wèi jiàn gāng,měi wén jiàn lùn yì chà qiáng。
向来曾劾灯笼锦,老去聊凝画戟香。xiàng lái céng hé dēng lóng jǐn,lǎo qù liáo níng huà jǐ xiāng。
世运横流安所止,圣朝未舍岂容藏。shì yùn héng liú ān suǒ zhǐ,shèng cháo wèi shě qǐ róng cáng。
几回欲上铃斋谒,衰病无因可去乡。jǐ huí yù shàng líng zhāi yè,shuāi bìng wú yīn kě qù xiāng。