古诗词

贺新郎·其四跋唐伯玉奏稿

刘克庄

宣引东华去。xuān yǐn dōng huá qù。
似当年、文皇亲擢,马周徒步。shì dāng nián wén huáng qīn zhuó,mǎ zhōu tú bù。
殿上风霜生白简,下殿扁舟已具。diàn shàng fēng shuāng shēng bái jiǎn,xià diàn biǎn zhōu yǐ jù。
怎不与、官家留住。zěn bù yǔ guān jiā liú zhù。
古有一言腰相印,谁教他、满箧婴鳞疏。gǔ yǒu yī yán yāo xiāng yìn,shuí jiào tā mǎn qiè yīng lín shū。
还笏退,不回顾。hái hù tuì,bù huí gù。
新来边报犹飞羽。xīn lái biān bào yóu fēi yǔ。
问诸公、可无长策,少宽明主。wèn zhū gōng kě wú zhǎng cè,shǎo kuān míng zhǔ。
攀槛朱云头雪白,流落如今底处。pān kǎn zhū yún tóu xuě bái,liú luò rú jīn dǐ chù。
但一片、丹心如故。dàn yī piàn dān xīn rú gù。
赖有越台堪眺望,那中原、莫已平安否。lài yǒu yuè tái kān tiào wàng,nà zhōng yuán mò yǐ píng ān fǒu。
风色恶,海天暮。fēng sè è,hǎi tiān mù。
刘克庄

刘克庄

刘克庄(1187~1269) 南宋诗人、词人、诗论家。字潜夫,号后村。福建莆田人。宋末文坛领袖,辛派词人的重要代表,词风豪迈慷慨。在江湖诗人中年寿最长,官位最高,成就也最大。晚年致力于辞赋创作,提出了许多革新理论。 刘克庄的作品>>

猜您喜欢

撷阳阡二首

刘克庄

无论晴及雨,岁岁到寒原。wú lùn qíng jí yǔ,suì suì dào hán yuán。
下马陵如故,书麟笔不存。xià mǎ líng rú gù,shū lín bǐ bù cún。
心灯长在世,谏笏尚传孙。xīn dēng zhǎng zài shì,jiàn hù shàng chuán sūn。
毫发皆翁赐,难忘罔极恩。háo fā jiē wēng cì,nán wàng wǎng jí ēn。

撷阳阡二首

刘克庄

特起虽名世,相承必象贤。tè qǐ suī míng shì,xiāng chéng bì xiàng xián。
亦尝紬石室,终莫续铜川。yì cháng chóu shí shì,zhōng mò xù tóng chuān。
颇觉卿惭长,徒知物本元。pǒ jué qīng cán zhǎng,tú zhī wù běn yuán。
此生甘寂寂,白首抱遗编。cǐ shēng gān jì jì,bái shǒu bào yí biān。

久雨

刘克庄

晴旭常难保,春寒未易禁。qíng xù cháng nán bǎo,chūn hán wèi yì jìn。
锋交马旋泞,室毁燕巢林。fēng jiāo mǎ xuán nìng,shì huǐ yàn cháo lín。
民望兵如雨,人言潦属阴。mín wàng bīng rú yǔ,rén yán lǎo shǔ yīn。
何当抉云雾,放出太阳临。hé dāng jué yún wù,fàng chū tài yáng lín。

挽方揭阳内子一首

刘克庄

雌燕营巢切,鸣鸠爱子均。cí yàn yíng cháo qiè,míng jiū ài zi jūn。
荆练孟光饰,玉雪敬姜身。jīng liàn mèng guāng shì,yù xuě jìng jiāng shēn。
女史无其匹,宗姬有若人。nǚ shǐ wú qí pǐ,zōng jī yǒu ruò rén。
里中多作诔,何况忝朱陈。lǐ zhōng duō zuò lěi,hé kuàng tiǎn zhū chén。

挽贡士方清卿

刘克庄

矫俗非崖异,诛奸似刻深。jiǎo sú fēi yá yì,zhū jiān shì kè shēn。
世无爱才意,天有不平心。shì wú ài cái yì,tiān yǒu bù píng xīn。
陋巷贫犹乐,孤坟死尚吟。lòu xiàng pín yóu lè,gū fén sǐ shàng yín。
绝怜蔚宗史,未及共研寻。jué lián wèi zōng shǐ,wèi jí gòng yán xún。

挽罗庆元

刘克庄

昔与先君子,同时宰建溪。xī yǔ xiān jūn zi,tóng shí zǎi jiàn xī。
晚看康乐凤,亦割武城鸡。wǎn kàn kāng lè fèng,yì gē wǔ chéng jī。
幼嗣莱妻立,新阡乐令遗。yòu sì lái qī lì,xīn qiān lè lìng yí。
伤心埋玉早,□□远难携。shāng xīn mái yù zǎo,yuǎn nán xié。

送徐平父往水南

刘克庄

东汉高士后,晚唐先辈家。dōng hàn gāo shì hòu,wǎn táng xiān bèi jiā。
聚萤十年读,中鹄一毫差。jù yíng shí nián dú,zhōng gǔ yī háo chà。
昔有人还贽,今无佛雨花。xī yǒu rén hái zhì,jīn wú fú yǔ huā。
水南士渊薮,弹铗不须嗟。shuǐ nán shì yuān sǒu,dàn jiá bù xū jiē。

送魏录事

刘克庄

君去民称颂,吾州录事廉。jūn qù mín chēng sòng,wú zhōu lù shì lián。
平心决蛮触,恕笔谳髡钳。píng xīn jué mán chù,shù bǐ yàn kūn qián。
守法仁人勇,持身处女严。shǒu fǎ rén rén yǒng,chí shēn chù nǚ yán。
城中旗榜盛,不欠恶诗拈。chéng zhōng qí bǎng shèng,bù qiàn è shī niān。

葵霍□□□□□□小诗还贽

刘克庄

州牧有佳客,□□□□□。zhōu mù yǒu jiā kè,。
爱吟老叉句,犹记照邻文。ài yín lǎo chā jù,yóu jì zhào lín wén。
□□□□□,□□□□□。,。
吾无恤孤力,怀旧意空勤。wú wú xù gū lì,huái jiù yì kōng qín。

挽柳斋陈公四首

刘克庄

夹辅曾调鼎,分忧屡建牙。jiā fǔ céng diào dǐng,fēn yōu lǚ jiàn yá。
虏犹闻范老,盗亦说宗爷。lǔ yóu wén fàn lǎo,dào yì shuō zōng yé。
公晚参黄檗,人痴望白麻。gōng wǎn cān huáng bò,rén chī wàng bái má。
临歧却荤茹,应怕念头差。lín qí què hūn rú,yīng pà niàn tóu chà。

挽柳斋陈公四首

刘克庄

已老乌衣巷,何心虎节门。yǐ lǎo wū yī xiàng,hé xīn hǔ jié mén。
予宁无可毁,公尚有流言。yǔ níng wú kě huǐ,gōng shàng yǒu liú yán。
客散翘材馆,樵窥独乐园。kè sàn qiào cái guǎn,qiáo kuī dú lè yuán。
空留殿后者,头白赋招魂。kōng liú diàn hòu zhě,tóu bái fù zhāo hún。

挽柳斋陈公四首

刘克庄

昔有罴当道,今无雀可罗。xī yǒu pí dāng dào,jīn wú què kě luó。
憗遗公已矣,殄瘁国如何。yìn yí gōng yǐ yǐ,tiǎn cuì guó rú hé。
末句拈花笑,前知曳杖歌。mò jù niān huā xiào,qián zhī yè zhàng gē。
晚交惟赵子,曾作诔文么。wǎn jiāo wéi zhào zi,céng zuò lěi wén me。

挽柳斋陈公四首

刘克庄

受学龙图老,于今五十春。shòu xué lóng tú lǎo,yú jīn wǔ shí chūn。
常为惊坐客,不比扫门人。cháng wèi jīng zuò kè,bù bǐ sǎo mén rén。
荐我烦金口,酬公盍漆身。jiàn wǒ fán jīn kǒu,chóu gōng hé qī shēn。
自怜双鬓秃,扶惫演恩新。zì lián shuāng bìn tū,fú bèi yǎn ēn xīn。

挽闽漕章吏部二首

刘克庄

邂逅曾倾盖,殷勤许制铃。xiè hòu céng qīng gài,yīn qín xǔ zhì líng。
荣枯一炊黍,聚散两浮萍。róng kū yī chuī shǔ,jù sàn liǎng fú píng。
方喜占郎宿,俄惊陨使星。fāng xǐ zhàn láng sù,é jīng yǔn shǐ xīng。
遥知华表路,新种短松青。yáo zhī huá biǎo lù,xīn zhǒng duǎn sōng qīng。

挽闽漕章吏部二首

刘克庄

昔我如冰冷,惟公独岁寒。xī wǒ rú bīng lěng,wéi gōng dú suì hán。
杯难洗马鬣,箧尚宝龙团。bēi nán xǐ mǎ liè,qiè shàng bǎo lóng tuán。
吟笔兄谁和,调琴予忍弹。yín bǐ xiōng shuí hé,diào qín yǔ rěn dàn。
蟆陵百馀里,欲往愧衰残。má líng bǎi yú lǐ,yù wǎng kuì shuāi cán。