古诗词

贺新郎·其二十五生日用实之来韵

刘克庄

鬓雪今千缕。bìn xuě jīn qiān lǚ。
更休休、痴心呆望,故人明主。gèng xiū xiū chī xīn dāi wàng,gù rén míng zhǔ。
晚学瞿聃无所得,不解飞升灭度。wǎn xué qú dān wú suǒ dé,bù jiě fēi shēng miè dù。
似晓鼓、冬冬挝五。shì xiǎo gǔ dōng dōng wō wǔ。
散尽朝来汤饼客,且烹鸡、要饭茅容母。sàn jǐn cháo lái tāng bǐng kè,qiě pēng jī yào fàn máo róng mǔ。
怕回首,太行路。pà huí shǒu,tài xíng lù。
麟台学士微云句。lín tái xué shì wēi yún jù。
便樽前、周郎复出,审音无误。biàn zūn qián zhōu láng fù chū,shěn yīn wú wù。
安得春莺雪儿辈,轻拍红牙按舞。ān dé chūn yīng xuě ér bèi,qīng pāi hóng yá àn wǔ。
也莫笑、侬家蛮语。yě mò xiào nóng jiā mán yǔ。
老去山歌尤协律,又何须、手笔如燕许。lǎo qù shān gē yóu xié lǜ,yòu hé xū shǒu bǐ rú yàn xǔ。
援琴操,促筝柱。yuán qín cāo,cù zhēng zhù。
刘克庄

刘克庄

刘克庄(1187~1269) 南宋诗人、词人、诗论家。字潜夫,号后村。福建莆田人。宋末文坛领袖,辛派词人的重要代表,词风豪迈慷慨。在江湖诗人中年寿最长,官位最高,成就也最大。晚年致力于辞赋创作,提出了许多革新理论。 刘克庄的作品>>

猜您喜欢

田舍即事十首

刘克庄

去年赢粟尚储瓶,又见新秧蘸水青。qù nián yíng sù shàng chǔ píng,yòu jiàn xīn yāng zhàn shuǐ qīng。
野老逢人说惭愧,长官清白社公灵。yě lǎo féng rén shuō cán kuì,zhǎng guān qīng bái shè gōng líng。

田舍即事十首

刘克庄

村落争看乌角巾,略谈北事向南人。cūn luò zhēng kàn wū jiǎo jīn,lüè tán běi shì xiàng nán rén。
百年只有中州乐,世世无为塞下民。bǎi nián zhǐ yǒu zhōng zhōu lè,shì shì wú wèi sāi xià mín。

田舍即事十首

刘克庄

古来观社见春秋,茜袂银钗尽出游。gǔ lái guān shè jiàn chūn qiū,qiàn mèi yín chāi jǐn chū yóu。
欲与鲁人同猎较,可怜身世尚它州。yù yǔ lǔ rén tóng liè jiào,kě lián shēn shì shàng tā zhōu。

田舍即事十首

刘克庄

蹴鞠鞋尖尘不涴,臂鹰袖窄样新裁。cù jū xié jiān chén bù wò,bì yīng xiù zhǎi yàng xīn cái。
社中年少相容否,也待鲜衣染鬓来。shè zhōng nián shǎo xiāng róng fǒu,yě dài xiān yī rǎn bìn lái。

田舍即事十首

刘克庄

邻壁嘲啾诵学而,老人睡少听移时。lín bì cháo jiū sòng xué ér,lǎo rén shuì shǎo tīng yí shí。
它年谨勿如张禹,帝问床前谬不知。tā nián jǐn wù rú zhāng yǔ,dì wèn chuáng qián miù bù zhī。

田舍即事十首

刘克庄

田舍诸雏各雅驯,男儿盍有艺资身。tián shě zhū chú gè yǎ xùn,nán ér hé yǒu yì zī shēn。
古来医卜多名世,莫学文章点涴人。gǔ lái yī bo duō míng shì,mò xué wén zhāng diǎn wò rén。

田舍即事十首

刘克庄

条桑女子两鬟垂,车马过门未省窥。tiáo sāng nǚ zi liǎng huán chuí,chē mǎ guò mén wèi shěng kuī。
生长柴门蓬户里,安知世有二南诗。shēng zhǎng chái mén péng hù lǐ,ān zhī shì yǒu èr nán shī。

田舍即事十首

刘克庄

草草衣装挈自随,婿贫毕竟与齐眉。cǎo cǎo yī zhuāng qiè zì suí,xù pín bì jìng yǔ qí méi。
绝胜京洛倾城色,锁向侯门作侍儿。jué shèng jīng luò qīng chéng sè,suǒ xiàng hóu mén zuò shì ér。

田舍即事十首

刘克庄

儿女相携看市优,纵谈楚汉割鸿沟。ér nǚ xiāng xié kàn shì yōu,zòng tán chǔ hàn gē hóng gōu。
山河不暇为渠惜,听到虞姬直是愁。shān hé bù xiá wèi qú xī,tīng dào yú jī zhí shì chóu。

田舍即事十首

刘克庄

溪上渔郎占断春,一川碧浪映红云。xī shàng yú láng zhàn duàn chūn,yī chuān bì làng yìng hóng yún。
问渠定是神仙否,橹去如飞语不闻。wèn qú dìng shì shén xiān fǒu,lǔ qù rú fēi yǔ bù wén。

和仲弟十绝

刘克庄

懒窥户外问晴阴,静向窗前阅古今。lǎn kuī hù wài wèn qíng yīn,jìng xiàng chuāng qián yuè gǔ jīn。
江国事稀聊袖手,钧天梦断久灰心。jiāng guó shì xī liáo xiù shǒu,jūn tiān mèng duàn jiǔ huī xīn。

和仲弟十绝

刘克庄

慈母清斋奉竺乾,平生功行默通天。cí mǔ qīng zhāi fèng zhú qián,píng shēng gōng xíng mò tōng tiān。
遥知静坐修禅观,永昼炉中一穗烟。yáo zhī jìng zuò xiū chán guān,yǒng zhòu lú zhōng yī suì yān。

和仲弟十绝

刘克庄

即今江表尚恬熙,忘却前回饮马时。jí jīn jiāng biǎo shàng tián xī,wàng què qián huí yǐn mǎ shí。
淝水岂无风鹤助,平凉莫受犬羊欺。féi shuǐ qǐ wú fēng hè zhù,píng liáng mò shòu quǎn yáng qī。

和仲弟十绝

刘克庄

楼头吹彻几寒梅,推枕穿衣晓帐开。lóu tóu chuī chè jǐ hán méi,tuī zhěn chuān yī xiǎo zhàng kāi。
蚁斗蜗争求予决,老夫身世自难裁。yǐ dòu wō zhēng qiú yǔ jué,lǎo fū shēn shì zì nán cái。

和仲弟十绝

刘克庄

一春檐溜不曾停,滴破空阶藓晕青。yī chūn yán liū bù céng tíng,dī pò kōng jiē xiǎn yūn qīng。
便是儿时对床雨,绝怜老大不同听。biàn shì ér shí duì chuáng yǔ,jué lián lǎo dà bù tóng tīng。