古诗词

寄题陈国器容膝斋

朱松

渊明乃畸人,游戏于尘寰。yuān míng nǎi jī rén,yóu xì yú chén huán。
南窗归徙倚,宇宙容膝间。nán chuāng guī xǐ yǐ,yǔ zhòu róng xī jiān。
岂不念斗米,折腰谅匪安。qǐ bù niàn dòu mǐ,zhé yāo liàng fěi ān。
是非无今昨,飞倦会须还。shì fēi wú jīn zuó,fēi juàn huì xū hái。
国器青云姿,逸志追孔鸾。guó qì qīng yún zī,yì zhì zhuī kǒng luán。
曲肱数椽底,尚友千载前。qū gōng shù chuán dǐ,shàng yǒu qiān zài qián。
规模琴书室,料理松菊缘。guī mó qín shū shì,liào lǐ sōng jú yuán。
心游万物表,了觉函丈宽。xīn yóu wàn wù biǎo,le jué hán zhàng kuān。
念君方适越,昔至谁云然。niàn jūn fāng shì yuè,xī zhì shuí yún rán。
要知丘壑志,本出轩裳先。yào zhī qiū hè zhì,běn chū xuān shang xiān。
琐闼丽宸居,追飞不云艰。suǒ tà lì chén jū,zhuī fēi bù yún jiān。
回车莫待远,泉石闻此言。huí chē mò dài yuǎn,quán shí wén cǐ yán。

朱松

宋徽州婺源人,字乔年,号韦斋。朱熹父。徽宗政和八年同上舍出身,授建州政和县尉,更调南剑州尤溪县尉。高宗绍兴四年,以胡世将等荐,除秘书省正字。累官司勋、吏部郎。秦桧决策议和,松与同列上章力言其不可。桧怒,讽御史论松怀异自贤,出知饶州,未上卒。有《韦斋集》。 朱松的作品>>

猜您喜欢

铅山僧斋假山

朱松

擘开华岳三峰秀,叠就层峰数石寒。bāi kāi huá yuè sān fēng xiù,dié jiù céng fēng shù shí hán。
等是世间儿戏事,道人莫作两般看。děng shì shì jiān ér xì shì,dào rén mò zuò liǎng bān kàn。

石门寺四首

朱松

橘刺藤梢罥客衣,直缘微禄得奔驰。jú cì téng shāo juàn kè yī,zhí yuán wēi lù dé bēn chí。
悬知投老归田味,只似登山困睡时。xuán zhī tóu lǎo guī tián wèi,zhǐ shì dēng shān kùn shuì shí。

石门寺四首

朱松

行穿苍麓瞰平冈,踏破青鞋到上方。xíng chuān cāng lù kàn píng gāng,tà pò qīng xié dào shàng fāng。
城市纷纷足机阱,却从山路得康庄。chéng shì fēn fēn zú jī jǐng,què cóng shān lù dé kāng zhuāng。

石门寺四首

朱松

林栖相唤出幽谷,我亦欲起天未明。lín qī xiāng huàn chū yōu gǔ,wǒ yì yù qǐ tiān wèi míng。
枕中决决响山溜,一似荒城长短更。zhěn zhōng jué jué xiǎng shān liū,yī shì huāng chéng zhǎng duǎn gèng。

石门寺四首

朱松

真功那复叹蒸沙,静笑饥肠日夜哗。zhēn gōng nà fù tàn zhēng shā,jìng xiào jī cháng rì yè huā。
老褐不须供茗粥,朝餐吾已办丹霞。lǎo hè bù xū gōng míng zhōu,cháo cān wú yǐ bàn dān xiá。

谢人寄茶

朱松

寄我新诗锦绣端,解包更得凤山团。jì wǒ xīn shī jǐn xiù duān,jiě bāo gèng dé fèng shān tuán。
分无心赏陪颠陆,只有家风似懒残。fēn wú xīn shǎng péi diān lù,zhǐ yǒu jiā fēng shì lǎn cán。

与匀道人蔬饭作两绝句

朱松

道人一计了平生,肯笑寒儒不糁羹。dào rén yī jì le píng shēng,kěn xiào hán rú bù sǎn gēng。
若识先生晚食肉,万钱何处著膻腥。ruò shí xiān shēng wǎn shí ròu,wàn qián hé chù zhù shān xīng。

与匀道人蔬饭作两绝句

朱松

牛羊触藩笋成竹,鹅鹜成群饱倒藤。niú yáng chù fān sǔn chéng zhú,é wù chéng qún bǎo dào téng。
一饭罗摩未为孽,要知我是在家僧。yī fàn luó mó wèi wèi niè,yào zhī wǒ shì zài jiā sēng。

匀道人之玉山戏作两小诗送之

朱松

小雨敛尘芒屩轻,玉峰一点笠边明。xiǎo yǔ liǎn chén máng juē qīng,yù fēng yī diǎn lì biān míng。
向来目尽鸟飞处,一锡今随只影行。xiàng lái mù jǐn niǎo fēi chù,yī xī jīn suí zhǐ yǐng xíng。

匀道人之玉山戏作两小诗送之

朱松

道眼无尘万景随,沧江秋色入新诗。dào yǎn wú chén wàn jǐng suí,cāng jiāng qiū sè rù xīn shī。
归时人问江南好,只道君行到自知。guī shí rén wèn jiāng nán hǎo,zhǐ dào jūn xíng dào zì zhī。

宿鹅湖寺和同行匀道人

朱松

人间狡兔开三窟,天上夜叉守九关。rén jiān jiǎo tù kāi sān kū,tiān shàng yè chā shǒu jiǔ guān。
欲伴衲僧林下住,会须石似此心顽。yù bàn nà sēng lín xià zhù,huì xū shí shì cǐ xīn wán。

题廓见亭

朱松

危栏缥缈跨鸿蒙,城郭溪山一览空。wēi lán piāo miǎo kuà hóng méng,chéng guō xī shān yī lǎn kōng。
何处更容君着眼,大千浑在六窗中。hé chù gèng róng jūn zhe yǎn,dà qiān hún zài liù chuāng zhōng。

梅花

朱松

春归幽谷转微和,已觉粘枝玉蕊多。chūn guī yōu gǔ zhuǎn wēi hé,yǐ jué zhān zhī yù ruǐ duō。
天女净香焚月下,相逢依约到无何。tiān nǚ jìng xiāng fén yuè xià,xiāng féng yī yuē dào wú hé。

书钊

朱松

梅花梦向笛中残,子著深枝一一酸。méi huā mèng xiàng dí zhōng cán,zi zhù shēn zhī yī yī suān。
肠断来迟双燕子,暗香消歇粉泥乾。cháng duàn lái chí shuāng yàn zi,àn xiāng xiāo xiē fěn ní qián。

书钊

朱松

心空无地着尘沙,对镜何曾一念差。xīn kōng wú dì zhe chén shā,duì jìng hé céng yī niàn chà。
戏取大千归丈室,未妨衣襋乱天花。xì qǔ dà qiān guī zhàng shì,wèi fáng yī jí luàn tiān huā。