古诗词

和天休舍人奉祠太一宫见寄

宋祁

顺祝斋琳馆,翛然隔世埃。shùn zhù zhāi lín guǎn,xiāo rán gé shì āi。
空歌灵鹄下,祠节宝鸡来。kōng gē líng gǔ xià,cí jié bǎo jī lái。
瑞木千寻竦,仙图几卷开。ruì mù qiān xún sǒng,xiān tú jǐ juǎn kāi。
如无清夜唱,谁识帝车回。rú wú qīng yè chàng,shuí shí dì chē huí。
宋祁

宋祁

宋祁(998~1061)北宋文学家。字子京,安州安陆(今湖北安陆)人,后徙居开封雍丘(今河南杞县)。天圣二年进士,官翰林学士、史馆修撰。与欧阳修等合修《新唐书》,书成,进工部尚书,拜翰林学士承旨。卒谥景文,与兄宋庠并有文名,时称“二宋”。诗词语言工丽,因《玉楼春》词中有“红杏枝头春意闹”句,世称“红杏尚书”。 宋祁的作品>>

猜您喜欢

春集东园诗赋得笋字并序

宋祁

茂气遍春逵,结客并游轸。mào qì biàn chūn kuí,jié kè bìng yóu zhěn。
胜践属园墟,欢言驻驺引。shèng jiàn shǔ yuán xū,huān yán zhù zōu yǐn。
局情适野豁,远目向天尽。jú qíng shì yě huō,yuǎn mù xiàng tiān jǐn。
林馥树才花,町疏篁未笋。lín fù shù cái huā,tīng shū huáng wèi sǔn。
饮来无留釂,嘲往有馀冁。yǐn lái wú liú jiào,cháo wǎng yǒu yú chǎn。
耳热谢时人,戚戚良可悯。ěr rè xiè shí rén,qī qī liáng kě mǐn。

草木杂咏五首楠

宋祁

童童挺十寻,一盖摩空绿。tóng tóng tǐng shí xún,yī gài mó kōng lǜ。
斜月碍枝回,凉烟附叶宿。xié yuè ài zhī huí,liáng yān fù yè sù。
拙斧无妄加,要经匠者目。zhuō fǔ wú wàng jiā,yào jīng jiàng zhě mù。

草木杂咏五首楠

宋祁

虺蔓相结蟠,虬梢互回屈。huī màn xiāng jié pán,qiú shāo hù huí qū。
纷若未契绳,繁如已纶綍。fēn ruò wèi qì shéng,fán rú yǐ lún fú。
峭格外团阴,尤堪庇炎日。qiào gé wài tuán yīn,yóu kān bì yán rì。

草木杂咏五首楠

宋祁

绀实纷累累,柔柯缓若若。gàn shí fēn lèi lèi,róu kē huǎn ruò ruò。
叶以代新陈,花仍开续落。yè yǐ dài xīn chén,huā réng kāi xù luò。
味虽不常御,香能破酲恶。wèi suī bù cháng yù,xiāng néng pò chéng è。

草木杂咏五首楠

宋祁

哆炽风叶张,囷皴雨皮厚。duō chì fēng yè zhāng,qūn cūn yǔ pí hòu。
丛橑列盖端,攒旄注旗首。cóng lǎo liè gài duān,zǎn máo zhù qí shǒu。
物以希见珍,材缘怪志丑。wù yǐ xī jiàn zhēn,cái yuán guài zhì chǒu。

草木杂咏五首楠

宋祁

有果产西裔,作花凌蚤寒。yǒu guǒ chǎn xī yì,zuò huā líng zǎo hán。
树繁碧玉叶,柯叠黄金丸。shù fán bì yù yè,kē dié huáng jīn wán。
上都不可寄,咀味独长叹。shàng dōu bù kě jì,jǔ wèi dú zhǎng tàn。

库部闵员外还都

宋祁

望郎东南秀,奯然悟真理。wàng láng dōng nán xiù,huò rán wù zhēn lǐ。
身虽宰官身,子即诸佛子。shēn suī zǎi guān shēn,zi jí zhū fú zi。
画诺阁铃下,尘虑未尝滓。huà nuò gé líng xià,chén lǜ wèi cháng zǐ。
成金不复矿,见月讵存指。chéng jīn bù fù kuàng,jiàn yuè jù cún zhǐ。
东道整朝珂,西亭掺离襼。dōng dào zhěng cháo kē,xī tíng càn lí yì。
无用乐山林,山林即朝市。wú yòng lè shān lín,shān lín jí cháo shì。

宋祁

剉檗染新花,插钿成密房。cuò bò rǎn xīn huā,chā diàn chéng mì fáng。
仙人文玉字,宫女道家妆。xiān rén wén yù zì,gōng nǚ dào jiā zhuāng。
闻说蕊间露,能令肌骨香。wén shuō ruǐ jiān lù,néng lìng jī gǔ xiāng。

七不堪诗七首

宋祁

一不堪,性嗜日高寝。yī bù kān,xìng shì rì gāo qǐn。
叠鼓震馀梦,星毛欹倦枕。dié gǔ zhèn yú mèng,xīng máo yī juàn zhěn。
冠剑朝已盈,当关视门闯。guān jiàn cháo yǐ yíng,dāng guān shì mén chuǎng。

七不堪诗七首

宋祁

二不堪,草野乐垂钓。èr bù kān,cǎo yě lè chuí diào。
泼泼锦鳞游,泼泼翠竿掉。pō pō jǐn lín yóu,pō pō cuì gān diào。
夕负槁桐还,行吟面烟徼。xī fù gǎo tóng hái,xíng yín miàn yān jiǎo。

七不堪诗七首

宋祁

三不堪,坐痹不得摇。sān bù kān,zuò bì bù dé yáo。
汤沐乏薰濯,虮虱喜爬搔。tāng mù fá xūn zhuó,jǐ shī xǐ pá sāo。
俯惕板在手,回惭绶结腰。fǔ tì bǎn zài shǒu,huí cán shòu jié yāo。

七不堪诗七首

宋祁

四不堪,不喜谢书疏。sì bù kān,bù xǐ xiè shū shū。
正无刀笔能,拙作餐饭句。zhèng wú dāo bǐ néng,zhuō zuò cān fàn jù。
自勉信非长,愆酬亦逢怒。zì miǎn xìn fēi zhǎng,qiān chóu yì féng nù。

七不堪诗七首

宋祁

五不堪,未始临丧吊。wǔ bù kān,wèi shǐ lín sàng diào。
倍重秦失号,礼讥老聋笑。bèi zhòng qín shī hào,lǐ jī lǎo lóng xiào。
勉顺当世情,为哀损真妙。miǎn shùn dāng shì qíng,wèi āi sǔn zhēn miào。

七不堪诗七首

宋祁

六不堪,不乐俗人共。liù bù kān,bù lè sú rén gòng。
聒聒沸蝈集,纷纷臭孥众。guā guā fèi guō jí,fēn fēn chòu nú zhòng。
怒迁多市色,礼烦方聚讼。nù qiān duō shì sè,lǐ fán fāng jù sòng。

七不堪诗七首

宋祁

七不堪,束绅对文案。qī bù kān,shù shēn duì wén àn。
吏若凫鸭趋,文惊朱墨抏。lì ruò fú yā qū,wén jīng zhū mò wán。
自襮安所能,深心托萧散。zì bó ān suǒ néng,shēn xīn tuō xiāo sàn。