古诗词

思归

宋祁

心悸真摧橹,年衰逼异粮。xīn jì zhēn cuī lǔ,nián shuāi bī yì liáng。
西征何日赋,东走向来狂。xī zhēng hé rì fù,dōng zǒu xiàng lái kuáng。
遂隔承明谒,虚称建礼郎。suì gé chéng míng yè,xū chēng jiàn lǐ láng。
去都魂黯黯,思幄泪浪浪。qù dōu hún àn àn,sī wò lèi làng làng。
见䓞惭纡绶,逢荷误索囊。jiàn lì cán yū shòu,féng hé wù suǒ náng。
醒无次公酒,老畏侍中香。xǐng wú cì gōng jiǔ,lǎo wèi shì zhōng xiāng。
前席初延问,烦言已中伤。qián xí chū yán wèn,fán yán yǐ zhōng shāng。
翕眉争恃笑,绕指讵容钢。xī méi zhēng shì xiào,rào zhǐ jù róng gāng。
事隐或投杼,根危因拔杨。shì yǐn huò tóu zhù,gēn wēi yīn bá yáng。
阴收主父草,几落党人章。yīn shōu zhǔ fù cǎo,jǐ luò dǎng rén zhāng。
雾露淮天恶,亭皋楚塞长。wù lù huái tiān è,tíng gāo chǔ sāi zhǎng。
平时犹有感,尔日固回肠。píng shí yóu yǒu gǎn,ěr rì gù huí cháng。
溪涨淹蒲牒,洲风挫药房。xī zhǎng yān pú dié,zhōu fēng cuò yào fáng。
芿区晴外远,山叠暝前苍。rèng qū qíng wài yuǎn,shān dié míng qián cāng。
毒虺寒犹蠚,饥豺昼不藏。dú huī hán yóu hē,jī chái zhòu bù cáng。
若为贪坐阁,自此戒垂堂。ruò wèi tān zuò gé,zì cǐ jiè chuí táng。
沦骨深恩在,雕虫绪业荒。lún gǔ shēn ēn zài,diāo chóng xù yè huāng。
身孤惟夕梦,时到黼帷傍。shēn gū wéi xī mèng,shí dào fǔ wéi bàng。
宋祁

宋祁

宋祁(998~1061)北宋文学家。字子京,安州安陆(今湖北安陆)人,后徙居开封雍丘(今河南杞县)。天圣二年进士,官翰林学士、史馆修撰。与欧阳修等合修《新唐书》,书成,进工部尚书,拜翰林学士承旨。卒谥景文,与兄宋庠并有文名,时称“二宋”。诗词语言工丽,因《玉楼春》词中有“红杏枝头春意闹”句,世称“红杏尚书”。 宋祁的作品>>

猜您喜欢

朱云传

宋祁

朱游英气凛生风,濒死危言悟帝聪。zhū yóu yīng qì lǐn shēng fēng,bīn sǐ wēi yán wù dì cōng。
殿槛不修旌直谏,安昌依旧汉三公。diàn kǎn bù xiū jīng zhí jiàn,ān chāng yī jiù hàn sān gōng。

七夕

宋祁

乌鹊桥头羽盖移,秋风长有隔年期。wū què qiáo tóu yǔ gài yí,qiū fēng zhǎng yǒu gé nián qī。
七襄终日难成报,不是星娥织作迟。qī xiāng zhōng rì nán chéng bào,bù shì xīng é zhī zuò chí。

庠局观书偶呈同舍

宋祁

蠹简时披落暗尘,昼窗风冷冰蟾津。dù jiǎn shí pī luò àn chén,zhòu chuāng fēng lěng bīng chán jīn。
不须长叹夫差事,恐有邻房儳和人。bù xū zhǎng tàn fū chà shì,kǒng yǒu lín fáng chán hé rén。

和人禁中作

宋祁

前殿笼童昼鼓赊,对论兵食近袍纱。qián diàn lóng tóng zhòu gǔ shē,duì lùn bīng shí jìn páo shā。
此时刻意言颇牧,不为云中首级差。cǐ shí kè yì yán pǒ mù,bù wèi yún zhōng shǒu jí chà。

题北郭巨然山水

宋祁

钿点峰头矗太虚,远帆遥岸水平铺。diàn diǎn fēng tóu chù tài xū,yuǎn fān yáo àn shuǐ píng pù。
不知真到云波上,得似工毫可爱无。bù zhī zhēn dào yún bō shàng,dé shì gōng háo kě ài wú。

丛祠树木尤岑蔚

宋祁

祠凭怪神树不伐,树得岑阴神托威。cí píng guài shén shù bù fá,shù dé cén yīn shén tuō wēi。
乡人奠酒女巫醉,祠树不知谁是非。xiāng rén diàn jiǔ nǚ wū zuì,cí shù bù zhī shuí shì fēi。

西壁画松

宋祁

数株森立写皴坚,霜骨鳞肤千万年。shù zhū sēn lì xiě cūn jiān,shuāng gǔ lín fū qiān wàn nián。
秦帝从官徒自苦,取封不及大夫贤。qín dì cóng guān tú zì kǔ,qǔ fēng bù jí dà fū xián。

对菊有感

宋祁

吹菊佳辰念物华,颜生不饭重咨嗟。chuī jú jiā chén niàn wù huá,yán shēng bù fàn zhòng zī jiē。
故园旧种犹存否,露损风摇著几花。gù yuán jiù zhǒng yóu cún fǒu,lù sǔn fēng yáo zhù jǐ huā。

淮山

宋祁

不见当年丛桂枝,空山崄崒但霞霏。bù jiàn dāng nián cóng guì zhī,kōng shān xiǎn zú dàn xiá fēi。
眼看春草萋萋遍,身是王孙未得归。yǎn kàn chūn cǎo qī qī biàn,shēn shì wáng sūn wèi dé guī。

答道卿舍人桐竹之嘲

宋祁

桐竹连云阿阁西,修茎浓叶蔽璇题。tóng zhú lián yún ā gé xī,xiū jīng nóng yè bì xuán tí。
本来鸾鸑排翔地,正恐羁禽不借栖。běn lái luán yuè pái xiáng dì,zhèng kǒng jī qín bù jiè qī。

宋祁

除地墙阴植翠筠,纤茎润叶与时新。chú dì qiáng yīn zhí cuì yún,xiān jīng rùn yè yǔ shí xīn。
赖逢醉日终无损,正似得全于酒人。lài féng zuì rì zhōng wú sǔn,zhèng shì dé quán yú jiǔ rén。

拟西出阳关无故人

宋祁

雨中柳色醉中迷,上马弯弓散马蹄。yǔ zhōng liǔ sè zuì zhōng mí,shàng mǎ wān gōng sàn mǎ tí。
阳关门外故人远,独有残阳相伴西。yáng guān mén wài gù rén yuǎn,dú yǒu cán yáng xiāng bàn xī。

人日

宋祁

彩胜香羹乐上春,我怀前事怅佳辰。cǎi shèng xiāng gēng lè shàng chūn,wǒ huái qián shì chàng jiā chén。
瞿昙尚笑浮生假,况镂黄金假作人。qú tán shàng xiào fú shēng jiǎ,kuàng lòu huáng jīn jiǎ zuò rén。

惊乌

宋祁

远梦回时路已迷,三更霜月倚楼西。yuǎn mèng huí shí lù yǐ mí,sān gèng shuāng yuè yǐ lóu xī。
惊乌有底无穷恨,取向琴中作夜啼。jīng wū yǒu dǐ wú qióng hèn,qǔ xiàng qín zhōng zuò yè tí。

木芙蓉

宋祁

寒圃萧萧雨气收,敛房障叶似凝愁。hán pǔ xiāo xiāo yǔ qì shōu,liǎn fáng zhàng yè shì níng chóu。
情知边地霜风恶,不肯将花剩占秋。qíng zhī biān dì shuāng fēng è,bù kěn jiāng huā shèng zhàn qiū。