古诗词

思归

宋祁

心悸真摧橹,年衰逼异粮。xīn jì zhēn cuī lǔ,nián shuāi bī yì liáng。
西征何日赋,东走向来狂。xī zhēng hé rì fù,dōng zǒu xiàng lái kuáng。
遂隔承明谒,虚称建礼郎。suì gé chéng míng yè,xū chēng jiàn lǐ láng。
去都魂黯黯,思幄泪浪浪。qù dōu hún àn àn,sī wò lèi làng làng。
见䓞惭纡绶,逢荷误索囊。jiàn lì cán yū shòu,féng hé wù suǒ náng。
醒无次公酒,老畏侍中香。xǐng wú cì gōng jiǔ,lǎo wèi shì zhōng xiāng。
前席初延问,烦言已中伤。qián xí chū yán wèn,fán yán yǐ zhōng shāng。
翕眉争恃笑,绕指讵容钢。xī méi zhēng shì xiào,rào zhǐ jù róng gāng。
事隐或投杼,根危因拔杨。shì yǐn huò tóu zhù,gēn wēi yīn bá yáng。
阴收主父草,几落党人章。yīn shōu zhǔ fù cǎo,jǐ luò dǎng rén zhāng。
雾露淮天恶,亭皋楚塞长。wù lù huái tiān è,tíng gāo chǔ sāi zhǎng。
平时犹有感,尔日固回肠。píng shí yóu yǒu gǎn,ěr rì gù huí cháng。
溪涨淹蒲牒,洲风挫药房。xī zhǎng yān pú dié,zhōu fēng cuò yào fáng。
芿区晴外远,山叠暝前苍。rèng qū qíng wài yuǎn,shān dié míng qián cāng。
毒虺寒犹蠚,饥豺昼不藏。dú huī hán yóu hē,jī chái zhòu bù cáng。
若为贪坐阁,自此戒垂堂。ruò wèi tān zuò gé,zì cǐ jiè chuí táng。
沦骨深恩在,雕虫绪业荒。lún gǔ shēn ēn zài,diāo chóng xù yè huāng。
身孤惟夕梦,时到黼帷傍。shēn gū wéi xī mèng,shí dào fǔ wéi bàng。
宋祁

宋祁

宋祁(998~1061)北宋文学家。字子京,安州安陆(今湖北安陆)人,后徙居开封雍丘(今河南杞县)。天圣二年进士,官翰林学士、史馆修撰。与欧阳修等合修《新唐书》,书成,进工部尚书,拜翰林学士承旨。卒谥景文,与兄宋庠并有文名,时称“二宋”。诗词语言工丽,因《玉楼春》词中有“红杏枝头春意闹”句,世称“红杏尚书”。 宋祁的作品>>

猜您喜欢

杨柳词四解

宋祁

苑路黄黄隔翠霏,三眠初熟倚春晖。yuàn lù huáng huáng gé cuì fēi,sān mián chū shú yǐ chūn huī。
枝枝柔曼皆堪爱,不分羌人拗折归。zhī zhī róu màn jiē kān ài,bù fēn qiāng rén ǎo zhé guī。

杨柳词四解

宋祁

玉树森森拂晓空,子云辛苦赋青葱。yù shù sēn sēn fú xiǎo kōng,zi yún xīn kǔ fù qīng cōng。
不知苒弱当君意,却就长杨便作宫。bù zhī rǎn ruò dāng jūn yì,què jiù zhǎng yáng biàn zuò gōng。

雨中罢直

宋祁

禁树连天雨送秋,千门寒气袭轻裘。jìn shù lián tiān yǔ sòng qiū,qiān mén hán qì xí qīng qiú。
优旃不用夸谐辩,陛楯诸郎已得休。yōu zhān bù yòng kuā xié biàn,bì dùn zhū láng yǐ dé xiū。

和三司晏尚书漫成

宋祁

日烈花休树结阴,红牙贪调万黄金。rì liè huā xiū shù jié yīn,hóng yá tān diào wàn huáng jīn。
伯松不学陈遵饮,为识鸱夷是酒箴。bó sōng bù xué chén zūn yǐn,wèi shí chī yí shì jiǔ zhēn。

戏招君况舍人

宋祁

红白戎葵相间繁,含情尽日对书轩。hóng bái róng kuí xiāng jiān fán,hán qíng jǐn rì duì shū xuān。
夫君太恃西垣贵,只爱当阶药树翻。fū jūn tài shì xī yuán guì,zhǐ ài dāng jiē yào shù fān。

已落牡丹

宋祁

世间最有不胜妍,愁对韶华欲暮天。shì jiān zuì yǒu bù shèng yán,chóu duì sháo huá yù mù tiān。
已被风开又风落,要为人羡即人怜。yǐ bèi fēng kāi yòu fēng luò,yào wèi rén xiàn jí rén lián。

和天休龙图经句署怀旧忆道卿舍人并见寄

宋祁

帝梧春早二鸾飞,羁羽孤翻得树迟。dì wú chūn zǎo èr luán fēi,jī yǔ gū fān dé shù chí。
今日并巢阿阁畔,依然同识旧栖枝。jīn rì bìng cháo ā gé pàn,yī rán tóng shí jiù qī zhī。

和天休龙图经句署怀旧忆道卿舍人并见寄

宋祁

讽书小史非新至,比舍名郎半昔游。fěng shū xiǎo shǐ fēi xīn zhì,bǐ shě míng láng bàn xī yóu。
君算青云多少地,三年来作北平侯。jūn suàn qīng yún duō shǎo dì,sān nián lái zuò běi píng hóu。

郡圃

宋祁

侧曲艳歌闲送日,晚花初叶暗留春。cè qū yàn gē xián sòng rì,wǎn huā chū yè àn liú chūn。
舞狂风蝶时过树,啼熟林莺不避人。wǔ kuáng fēng dié shí guò shù,tí shú lín yīng bù bì rén。

秋日西望

宋祁

晚襟清旷属层楼,摇落乾坤共作秋。wǎn jīn qīng kuàng shǔ céng lóu,yáo luò qián kūn gòng zuò qiū。
正为中山存阙意,得无平子侧知愁。zhèng wèi zhōng shān cún quē yì,dé wú píng zi cè zhī chóu。

七月六日绝句

宋祁

积雨古墙生绿衣,幽花点点弄秋姿。jī yǔ gǔ qiáng shēng lǜ yī,yōu huā diǎn diǎn nòng qiū zī。
黄昏楼角看新月,还是年年牛女时。huáng hūn lóu jiǎo kàn xīn yuè,hái shì nián nián niú nǚ shí。

苦热二首

宋祁

夜火虽中气未清,箑频□倦若为情。yè huǒ suī zhōng qì wèi qīng,shà pín juàn ruò wèi qíng。
峰云不动林烟热,正为蜩螗作沸羹。fēng yún bù dòng lín yān rè,zhèng wèi tiáo táng zuò fèi gēng。

苦热二首

宋祁

秋阳昼长不可度,身被单葛如重裘。qiū yáng zhòu zhǎng bù kě dù,shēn bèi dān gé rú zhòng qiú。
何当急雨洗天地,坐使清风还九州。hé dāng jí yǔ xǐ tiān dì,zuò shǐ qīng fēng hái jiǔ zhōu。

让木

宋祁

叶叶枝枝相避繁,攀枝庇叶独怡颜。yè yè zhī zhī xiāng bì fán,pān zhī bì yè dú yí yán。
无人为借天公力,移植方根虞芮间。wú rén wèi jiè tiān gōng lì,yí zhí fāng gēn yú ruì jiān。

和三司尚书清明

宋祁

阳岑晚树飘花外,冷落晨杯捣杏馀。yáng cén wǎn shù piāo huā wài,lěng luò chén bēi dǎo xìng yú。
喉舌官崇无晤赏,一轩筠粉伴刊书。hóu shé guān chóng wú wù shǎng,yī xuān yún fěn bàn kān shū。