古诗词

拟王右丞瓜园

宋祁

荷锄往瓜田,烟蔓纷广畴。hé chú wǎng guā tián,yān màn fēn guǎng chóu。
植杖未及憩,有客眷林丘。zhí zhàng wèi jí qì,yǒu kè juàn lín qiū。
驺哄罗户前,冠盖荫道周。zōu hǒng luó hù qián,guān gài yīn dào zhōu。
进客北堂上,藉以氍毹柔。jìn kè běi táng shàng,jí yǐ qú shū róu。
持杯再三跪,酌我清白酬。chí bēi zài sān guì,zhuó wǒ qīng bái chóu。
时时高兴酣,矫首望神州。shí shí gāo xīng hān,jiǎo shǒu wàng shén zhōu。
长衢贯广陌,反宇注飞楼。zhǎng qú guàn guǎng mò,fǎn yǔ zhù fēi lóu。
惠风林间翔,早晖花上浮。huì fēng lín jiān xiáng,zǎo huī huā shàng fú。
新叶向蒙密,鷇雏已啁啾。xīn yè xiàng méng mì,kòu chú yǐ zhāo jiū。
时哉物可玩,况复忘吾忧。shí zāi wù kě wán,kuàng fù wàng wú yōu。
故人心傥尔,驾言时见求。gù rén xīn tǎng ěr,jià yán shí jiàn qiú。
宋祁

宋祁

宋祁(998~1061)北宋文学家。字子京,安州安陆(今湖北安陆)人,后徙居开封雍丘(今河南杞县)。天圣二年进士,官翰林学士、史馆修撰。与欧阳修等合修《新唐书》,书成,进工部尚书,拜翰林学士承旨。卒谥景文,与兄宋庠并有文名,时称“二宋”。诗词语言工丽,因《玉楼春》词中有“红杏枝头春意闹”句,世称“红杏尚书”。 宋祁的作品>>

猜您喜欢

答连生见寄兼简同邑胡希元

宋祁

京华倦游客,顾我损文鳞。jīng huá juàn yóu kè,gù wǒ sǔn wén lín。
道觉穷方胜,交缘淡更亲。dào jué qióng fāng shèng,jiāo yuán dàn gèng qīn。
句成池草夕,讯到陇梅春。jù chéng chí cǎo xī,xùn dào lǒng méi chūn。
欲答双盘恨,清才彼有人。yù dá shuāng pán hèn,qīng cái bǐ yǒu rén。

答刑部王侍郎病中见寄

宋祁

请告烦开许,循衰分退藏。qǐng gào fán kāi xǔ,xún shuāi fēn tuì cáng。
病淹三折臂,愁热九回肠。bìng yān sān zhé bì,chóu rè jiǔ huí cháng。
冻酌思同釂,仙丸得遍尝。dòng zhuó sī tóng jiào,xiān wán dé biàn cháng。
深惭白云老,相忆未相忘。shēn cán bái yún lǎo,xiāng yì wèi xiāng wàng。

偈答王侍郎

宋祁

遮莫传衣去,饶他舍筏回。zhē mò chuán yī qù,ráo tā shě fá huí。
雪虽炉上见,珠自髻中来。xuě suī lú shàng jiàn,zhū zì jì zhōng lái。
劫劫无真谛,人人止妄猜。jié jié wú zhēn dì,rén rén zhǐ wàng cāi。
公知兜率否,举足便尘埃。gōng zhī dōu lǜ fǒu,jǔ zú biàn chén āi。

观烧

宋祁

白草开平野,炎晖照暮云。bái cǎo kāi píng yě,yán huī zhào mù yún。
商原宁易向,昆玉怯同焚。shāng yuán níng yì xiàng,kūn yù qiè tóng fén。
田烛宵俱远,边烽晓不分。tián zhú xiāo jù yuǎn,biān fēng xiǎo bù fēn。
方阳休自任,阮瑀久从军。fāng yáng xiū zì rèn,ruǎn yǔ jiǔ cóng jūn。

西斋秋晚

宋祁

霜华零暮节,日气淡长穹。shuāng huá líng mù jié,rì qì dàn zhǎng qióng。
池减无留潦,林寒少罢风。chí jiǎn wú liú lǎo,lín hán shǎo bà fēng。
虫鸣星杼促,蝉起露緌空。chóng míng xīng zhù cù,chán qǐ lù ruí kōng。
隐几无纷虑,窥园嗜晚菘。yǐn jǐ wú fēn lǜ,kuī yuán shì wǎn sōng。

西园晚秋见寄

宋祁

中园秋物晓,清玩日无穷。zhōng yuán qiū wù xiǎo,qīng wán rì wú qióng。
暝筱深留翠,寒花浅作红。míng xiǎo shēn liú cuì,hán huā qiǎn zuò hóng。
鹤鸣残滴露,蜩咽已凉风。hè míng cán dī lù,tiáo yàn yǐ liáng fēng。
谁伴调丝管,心知忆戴崇。shuí bàn diào sī guǎn,xīn zhī yì dài chóng。

和伯氏小疾原韵

宋祁

握臂苦愔愔,苍华倦昼簪。wò bì kǔ yīn yīn,cāng huá juàn zhòu zān。
悟非蘧瑗早,达想净名深。wù fēi qú yuàn zǎo,dá xiǎng jìng míng shēn。
齐鹿闲三㰅,仙图戏一禽。qí lù xián sān dí,xiān tú xì yī qín。
独应吴客问,眉宇识侵淫。dú yīng wú kè wèn,méi yǔ shí qīn yín。

陪谢紫微晚泛

宋祁

积雨涨秋濠,轻舟共此邀。jī yǔ zhǎng qiū háo,qīng zhōu gòng cǐ yāo。
菰蒲敛铓锷,莲芡熟櫜韬。gū pú liǎn máng è,lián qiàn shú gāo tāo。
岸静鱼跳月,林喧鸟避篙。àn jìng yú tiào yuè,lín xuān niǎo bì gāo。
归时兴不浅,风物正萧骚。guī shí xīng bù qiǎn,fēng wù zhèng xiāo sāo。

答朱公绰牡丹

宋祁

珍卉分清赏,飞邮附翠笼。zhēn huì fēn qīng shǎng,fēi yóu fù cuì lóng。
蹄金点鬓密,璋玉镂跗红。tí jīn diǎn bìn mì,zhāng yù lòu fū hóng。
香惜持来远,春应摘后空。xiāng xī chí lái yuǎn,chūn yīng zhāi hòu kōng。
玩时仍把酒,恨不与君同。wán shí réng bǎ jiǔ,hèn bù yǔ jūn tóng。

悼祚禅师二首

宋祁

两股飞神锡,千金供住园。liǎng gǔ fēi shén xī,qiān jīn gōng zhù yuán。
吹毛曾有问,得髓更无言。chuī máo céng yǒu wèn,dé suǐ gèng wú yán。
兰紫恩袍异,莲香社侣繁。lán zǐ ēn páo yì,lián xiāng shè lǚ fán。
双林今奄忽,泪目送风幡。shuāng lín jīn yǎn hū,lèi mù sòng fēng fān。

悼祚禅师二首

宋祁

击电传心要,浮沤厌世喧。jī diàn chuán xīn yào,fú ōu yàn shì xuān。
一床空病室,五叶谶诸孙。yī chuáng kōng bìng shì,wǔ yè chèn zhū sūn。
风惨萎花坠,尘流旧鉴昏。fēng cǎn wēi huā zhuì,chén liú jiù jiàn hūn。
导师宁怛化,缁侣自销魂。dǎo shī níng dá huà,zī lǚ zì xiāo hún。

渡湘江

宋祁

春过湘江渡,真观八景图。chūn guò xiāng jiāng dù,zhēn guān bā jǐng tú。
云藏岳麓寺,江入洞庭湖。yún cáng yuè lù sì,jiāng rù dòng tíng hú。
晴日花争发,丰年酒易沽。qíng rì huā zhēng fā,fēng nián jiǔ yì gū。
长沙十万户,游女似京都。zhǎng shā shí wàn hù,yóu nǚ shì jīng dōu。

腊后晚望

宋祁

寒日系难定,鸣笳弄已休。hán rì xì nán dìng,míng jiā nòng yǐ xiū。
冻崖初辨马,昏谷自量牛。dòng yá chū biàn mǎ,hūn gǔ zì liàng niú。
汉树临关密,荒泉入塞流。hàn shù lín guān mì,huāng quán rù sāi liú。
登高能赋未,风物古尧州。dēng gāo néng fù wèi,fēng wù gǔ yáo zhōu。

中秋新霁壕水初满自城东隅泛舟回谢公命赋

宋祁

斋舫谈经后,官池载酒行。zhāi fǎng tán jīng hòu,guān chí zài jiǔ xíng。
斜阳鸟外落,新月树端生。xié yáng niǎo wài luò,xīn yuè shù duān shēng。
清漾思江浦,夷犹绕郡城。qīng yàng sī jiāng pǔ,yí yóu rào jùn chéng。
东辕有遗恨,日日物华清。dōng yuán yǒu yí hèn,rì rì wù huá qīng。

读绝交论

宋祁

嫌忌萧朱末,盈虚田窦间。xián jì xiāo zhū mò,yíng xū tián dòu jiān。
言虽甘若醴,心定险于山。yán suī gān ruò lǐ,xīn dìng xiǎn yú shān。
覆辙何能救,颓波遂不还。fù zhé hé néng jiù,tuí bō suì bù hái。
居然孝标论,抵几若为删。jū rán xiào biāo lùn,dǐ jǐ ruò wèi shān。