古诗词

顺祀诗并序

宋祁

孰顺其祀,明明天子。shú shùn qí sì,míng míng tiān zi。
天子谦让,诏群臣其议。tiān zi qiān ràng,zhào qún chén qí yì。
惟章献、章懿,遂祔先帝。wéi zhāng xiàn zhāng yì,suì fù xiān dì。
宜索而典,而古而今。yí suǒ ér diǎn,ér gǔ ér jīn。
顺考攸宜,慰我孝心。shùn kǎo yōu yí,wèi wǒ xiào xīn。
群臣稽首,不远厥成。qún chén jī shǒu,bù yuǎn jué chéng。
伊先猷是程,伊大孝是经。yī xiān yóu shì chéng,yī dà xiào shì jīng。
匪祥符孰从,则莫我京。fěi xiáng fú shú cóng,zé mò wǒ jīng。
三代庙寝,止一帝后。sān dài miào qǐn,zhǐ yī dì hòu。
汉制已迁,儒臣罔究。hàn zhì yǐ qiān,rú chén wǎng jiū。
礼缺不称,因朴趋陋。lǐ quē bù chēng,yīn pǔ qū lòu。
亲靡祔尊,神挈斯祐。qīn mí fù zūn,shén qiè sī yòu。
帝曰俞哉,予奉二慈。dì yuē yú zāi,yǔ fèng èr cí。
匪曰无典,实成训是依。fěi yuē wú diǎn,shí chéng xùn shì yī。
促灼尔龟,爰蕝尔仪。cù zhuó ěr guī,yuán jué ěr yí。
琢金追玉,昭款信辞。zuó jīn zhuī yù,zhāo kuǎn xìn cí。
不敢先后,惟以顺跻。bù gǎn xiān hòu,wéi yǐ shùn jī。
孟冬十月,大飨其时。mèng dōng shí yuè,dà xiǎng qí shí。
朕不惮勤,于庭遣之。zhèn bù dàn qín,yú tíng qiǎn zhī。
吉日辛酉,帝自文德。jí rì xīn yǒu,dì zì wén dé。
至于大庆,奉宝授册。zhì yú dà qìng,fèng bǎo shòu cè。
永怀劬劳,孝贯天极。yǒng huái qú láo,xiào guàn tiān jí。
虞宾在位,百官承式。yú bīn zài wèi,bǎi guān chéng shì。
显显太岁,惟册宝是将。xiǎn xiǎn tài suì,wéi cè bǎo shì jiāng。
和鸾有容,龙旗孔扬。hé luán yǒu róng,lóng qí kǒng yáng。
既至于庙,是承是告。jì zhì yú miào,shì chéng shì gào。
奉迁后主,合侑文考。fèng qiān hòu zhǔ,hé yòu wén kǎo。
有主则止,有匹得行。yǒu zhǔ zé zhǐ,yǒu pǐ dé xíng。
遂旅豆笾,以及芼牲。suì lǚ dòu biān,yǐ jí mào shēng。
明水太羹,有飶有澄。míng shuǐ tài gēng,yǒu bì yǒu chéng。
鼓钟钦钦,鼓瑟鼓琴。gǔ zhōng qīn qīn,gǔ sè gǔ qín。
考悦妣安,蠲我德音。kǎo yuè bǐ ān,juān wǒ dé yīn。
德音惟何,帝受纯嘏。dé yīn wéi hé,dì shòu chún gǔ。
不专斯飨,用赦天下。bù zhuān sī xiǎng,yòng shè tiān xià。
开释罪辜,赐逮九军。kāi shì zuì gū,cì dǎi jiǔ jūn。
一人作孝,庶邦蒙仁。yī rén zuò xiào,shù bāng méng rén。
礼非天作,托始于圣。lǐ fēi tiān zuò,tuō shǐ yú shèng。
圣克正始,万世攸定。shèng kè zhèng shǐ,wàn shì yōu dìng。
作述交善,神人胥庆。zuò shù jiāo shàn,shén rén xū qìng。
天谓皇帝,既付所覆。tiān wèi huáng dì,jì fù suǒ fù。
帝克孝治,奉亲以侑。dì kè xiào zhì,fèng qīn yǐ yòu。
其收丕祺,蕃衍后昆。qí shōu pī qí,fān yǎn hòu kūn。
万有亿年,继继存存。wàn yǒu yì nián,jì jì cún cún。
宋祁

宋祁

宋祁(998~1061)北宋文学家。字子京,安州安陆(今湖北安陆)人,后徙居开封雍丘(今河南杞县)。天圣二年进士,官翰林学士、史馆修撰。与欧阳修等合修《新唐书》,书成,进工部尚书,拜翰林学士承旨。卒谥景文,与兄宋庠并有文名,时称“二宋”。诗词语言工丽,因《玉楼春》词中有“红杏枝头春意闹”句,世称“红杏尚书”。 宋祁的作品>>

猜您喜欢

春日溪上示南正四首

宋祁

莫言雨后长蓬蒿,恍惚溪边见小桃。mò yán yǔ hòu zhǎng péng hāo,huǎng hū xī biān jiàn xiǎo táo。
待得数朝开烂漫,更须防避晚风号。dài dé shù cháo kāi làn màn,gèng xū fáng bì wǎn fēng hào。

春日溪上示南正四首

宋祁

绕溪台榭据丘陵,试对春风日日登。rào xī tái xiè jù qiū líng,shì duì chūn fēng rì rì dēng。
蘋藻凫鱼无旧恨,主人今是柳吴兴。píng zǎo fú yú wú jiù hèn,zhǔ rén jīn shì liǔ wú xīng。

甲申岁首

宋祁

故岁时光漏中去,新正甲子卷头开。gù suì shí guāng lòu zhōng qù,xīn zhèng jiǎ zi juǎn tóu kāi。
迎新送故只如此,且尽灯前蓝尾杯。yíng xīn sòng gù zhǐ rú cǐ,qiě jǐn dēng qián lán wěi bēi。

四日泛舟马家园

宋祁

浅蒲垂蔓两厓深,闲刺烟篙到碧浔。qiǎn pú chuí màn liǎng yá shēn,xián cì yān gāo dào bì xún。
会待乘春留禊帖,茂林修竹似山阴。huì dài chéng chūn liú xì tiē,mào lín xiū zhú shì shān yīn。

观邻人卖饼大售

宋祁

初日关门照上旌,芬肴无算客庖盈。chū rì guān mén zhào shàng jīng,fēn yáo wú suàn kè páo yíng。
本源渐大囊钱足,不复还家唱渭城。běn yuán jiàn dà náng qián zú,bù fù hái jiā chàng wèi chéng。

曹景宗

宋祁

快马如龙度埒尘,射獐放饮藉汀蘋。kuài mǎ rú lóng dù liè chén,shè zhāng fàng yǐn jí tīng píng。
鼻头出火风生耳,宁愿扬州作贵人。bí tóu chū huǒ fēng shēng ěr,níng yuàn yáng zhōu zuò guì rén。

秋夕不寐

宋祁

风袅危樯浪拍船,三更残月下空弦。fēng niǎo wēi qiáng làng pāi chuán,sān gèng cán yuè xià kōng xián。
离鸿过尽啼乌困,犹自愁人不得眠。lí hóng guò jǐn tí wū kùn,yóu zì chóu rén bù dé mián。

北墙董羽水

宋祁

万叠云涛墨海间,天机地轴共回环。wàn dié yún tāo mò hǎi jiān,tiān jī dì zhóu gòng huí huán。
悠然便有沧溟意,况在灵鳌首冠山。yōu rán biàn yǒu cāng míng yì,kuàng zài líng áo shǒu guān shān。

八月望夜不见月有感

宋祁

素波凉晕淡层城,怊怅三年此夜情。sù bō liáng yūn dàn céng chéng,chāo chàng sān nián cǐ yè qíng。
独卷疏帷成默坐,暗虫相应作秋声。dú juǎn shū wéi chéng mò zuò,àn chóng xiāng yīng zuò qiū shēng。

八月望夜不见月有感

宋祁

九旻含爽助清辉,万里重阴误赏期。jiǔ mín hán shuǎng zhù qīng huī,wàn lǐ zhòng yīn wù shǎng qī。
正恨浮云无意绪,世间偏恼最明时。zhèng hèn fú yún wú yì xù,shì jiān piān nǎo zuì míng shí。

池蛙

宋祁

越国车前矜勇甚,子阳井底太骄生。yuè guó chē qián jīn yǒng shén,zi yáng jǐng dǐ tài jiāo shēng。
乘时不羡云溟乐,口作仪同鼓吹声。chéng shí bù xiàn yún míng lè,kǒu zuò yí tóng gǔ chuī shēng。

冯家溪二首

宋祁

穿竹寻溪到穷处,一泓寒碧澹无情。chuān zhú xún xī dào qióng chù,yī hóng hán bì dàn wú qíng。
谁令岩窦有高下,泻作潺潺鸣玉声。shuí lìng yán dòu yǒu gāo xià,xiè zuò chán chán míng yù shēng。

冯家溪二首

宋祁

叠甓分渠激硙轮,云喷馀溜下通津。dié pì fēn qú jī wéi lún,yún pēn yú liū xià tōng jīn。
莫辞满掬云湍碧,聊洒征夫缨上尘。mò cí mǎn jū yún tuān bì,liáo sǎ zhēng fū yīng shàng chén。

哀江南

宋祁

病魂招得未浑全,暝倚秋屏岂是禅。bìng hún zhāo dé wèi hún quán,míng yǐ qiū píng qǐ shì chán。
一梦忽成霜蝶去,草深三径若为眠。yī mèng hū chéng shuāng dié qù,cǎo shēn sān jìng ruò wèi mián。

哀江南

宋祁

鬼化斯文念贾生,精神雕琢坐寒更。guǐ huà sī wén niàn jiǎ shēng,jīng shén diāo zuó zuò hán gèng。
一书草就兼衣卧,恨煞东方不肯明。yī shū cǎo jiù jiān yī wò,hèn shā dōng fāng bù kěn míng。