古诗词

次韵翠岩寺

蔡襄

揽蔓岩扃峻,交绳宝界平。lǎn màn yán jiōng jùn,jiāo shéng bǎo jiè píng。
斜峰约云势,乾树起秋声。xié fēng yuē yún shì,qián shù qǐ qiū shēng。
泉槛妨蛩响,霜楼助月明。quán kǎn fáng qióng xiǎng,shuāng lóu zhù yuè míng。
冥筌兼洒落,警句一何清。míng quán jiān sǎ luò,jǐng jù yī hé qīng。
蔡襄

蔡襄

蔡襄,字君谟,汉族,兴化军仙游县(今枫亭镇青泽亭)人[1] 。北宋著名书法家、政治家、茶学家。宋仁宗天圣八年(1030年)进士,先后任馆阁校勘、知谏院、直史馆、知制诰、龙图阁直学士、枢密院直学士、翰林学士、三司使、端明殿学士等职,出任福建路转运使,知泉州、福州、开封和杭州府事。 蔡襄的作品>>

猜您喜欢

和新燕

蔡襄

燕燕何来处处喧,新从海上振轻翰。yàn yàn hé lái chù chù xuān,xīn cóng hǎi shàng zhèn qīng hàn。
卑飞不避春泥重,并语应愁夜雨寒。bēi fēi bù bì chūn ní zhòng,bìng yǔ yīng chóu yè yǔ hán。
客舍暗窥吟笔健,宴堂时见酒杯乾。kè shě àn kuī yín bǐ jiàn,yàn táng shí jiàn jiǔ bēi qián。
雕梁信美多移主,愿尔将雏择便安。diāo liáng xìn měi duō yí zhǔ,yuàn ěr jiāng chú zé biàn ān。

遣兴

蔡襄

苦竹生笋四五寸,樱桃开花千万枝。kǔ zhú shēng sǔn sì wǔ cùn,yīng táo kāi huā qiān wàn zhī。
空蒙野色当楼处,寂寞春寒带雨时。kōng méng yě sè dāng lóu chù,jì mò chūn hán dài yǔ shí。
已放清歌逐瑶管,旋篘新酿行金卮。yǐ fàng qīng gē zhú yáo guǎn,xuán chōu xīn niàng xíng jīn zhī。
衰翁酩酊自为乐,举鞭不问并州儿。shuāi wēng mǐng dīng zì wèi lè,jǔ biān bù wèn bìng zhōu ér。

寒食西湖

蔡襄

山前雨气晓才收,水际风光翠欲流。shān qián yǔ qì xiǎo cái shōu,shuǐ jì fēng guāng cuì yù liú。
尽日旌旗停曲岸,满潭钲鼓竞飞舟。jǐn rì jīng qí tíng qū àn,mǎn tán zhēng gǔ jìng fēi zhōu。
浮来烟岛疑相就,引去山禽好自由。fú lái yān dǎo yí xiāng jiù,yǐn qù shān qín hǎo zì yóu。
归骑不令歌吹歇,万枝灯烛度花楼。guī qí bù lìng gē chuī xiē,wàn zhī dēng zhú dù huā lóu。

上巳日州园

蔡襄

地上多于枝上花,东楼凝望惜年华。dì shàng duō yú zhī shàng huā,dōng lóu níng wàng xī nián huá。
潮头正对伍员庙,燕子争归百姓家。cháo tóu zhèng duì wǔ yuán miào,yàn zi zhēng guī bǎi xìng jiā。
粉箨渐高山径笋,绿旗初展石岩茶。fěn tuò jiàn gāo shān jìng sǔn,lǜ qí chū zhǎn shí yán chá。
流芳自与人兼老,樽酒相逢莫重嗟。liú fāng zì yǔ rén jiān lǎo,zūn jiǔ xiāng féng mò zhòng jiē。

四月清明西湖

蔡襄

千顷平湖绿一遭,空城游乐自奢豪。qiān qǐng píng hú lǜ yī zāo,kōng chéng yóu lè zì shē háo。
画船争胜飞江鹘,翠巘都浮载海鳌。huà chuán zhēng shèng fēi jiāng gǔ,cuì yǎn dōu fú zài hǎi áo。
芳草堤边裙带短,柔桑陌上髻鬟高。fāng cǎo dī biān qún dài duǎn,róu sāng mò shàng jì huán gāo。
楼前尽日闻歌笑,不啻秋风卷怒涛。lóu qián jǐn rì wén gē xiào,bù chì qiū fēng juǎn nù tāo。

十日西湖晚归

蔡襄

清晨出郭又晴曛,已见空枝嫩叶新。qīng chén chū guō yòu qíng xūn,yǐ jiàn kōng zhī nèn yè xīn。
争得山头能阁日,且容湖上不归春。zhēng dé shān tóu néng gé rì,qiě róng hú shàng bù guī chūn。
人随百戏波翻海,酒到三桥月满身。rén suí bǎi xì bō fān hǎi,jiǔ dào sān qiáo yuè mǎn shēn。
只有牡丹才半拆,未知何处可娱宾。zhǐ yǒu mǔ dān cái bàn chāi,wèi zhī hé chù kě yú bīn。

十五日游龙华净明两院值雨

蔡襄

垂杨修竹半藏山,一径纡回暮雨间。chuí yáng xiū zhú bàn cáng shān,yī jìng yū huí mù yǔ jiān。
绿满野田看渺渺,白飞岩溜自潺潺。lǜ mǎn yě tián kàn miǎo miǎo,bái fēi yán liū zì chán chán。
空村鲐背行歌去,古寺头陀乞食还。kōng cūn tái bèi xíng gē qù,gǔ sì tóu tuó qǐ shí hái。
却羡幽人在深僻,断无来客扣禅关。què xiàn yōu rén zài shēn pì,duàn wú lái kè kòu chán guān。

十八日陪提刑郎中吉祥院看牡丹

蔡襄

节候初临谷雨期,满天风日助芳菲。jié hòu chū lín gǔ yǔ qī,mǎn tiān fēng rì zhù fāng fēi。
生来已占妙香国,开处全烘直指衣。shēng lái yǐ zhàn miào xiāng guó,kāi chù quán hōng zhí zhǐ yī。
揽照尽从乌帽重,放歌须遣羽觞飞。lǎn zhào jǐn cóng wū mào zhòng,fàng gē xū qiǎn yǔ shāng fēi。
前驺不用传呼宠,待与游人一路归。qián zōu bù yòng chuán hū chǒng,dài yǔ yóu rén yī lù guī。

二十二日山堂小饮和元郎中牡丹向谢之什

蔡襄

几家园馆见千枝,白发虽多意不衰。jǐ jiā yuán guǎn jiàn qiān zhī,bái fā suī duō yì bù shuāi。
香泽最深风静处,醉红须在月明时。xiāng zé zuì shēn fēng jìng chù,zuì hóng xū zài yuè míng shí。
已知佳节无馀日,更向残芳卷一卮。yǐ zhī jiā jié wú yú rì,gèng xiàng cán fāng juǎn yī zhī。
拟放春归还自语,来年老信莫先期。nǐ fàng chūn guī hái zì yǔ,lái nián lǎo xìn mò xiān qī。

答孙推官

蔡襄

不是穷轮始问途,肯将全璧混泥污。bù shì qióng lún shǐ wèn tú,kěn jiāng quán bì hùn ní wū。
尚平婚嫁何时毕,陶令田园先自芜。shàng píng hūn jià hé shí bì,táo lìng tián yuán xiān zì wú。
羁旅且甘家四壁,牢愁须借酒千垆。jī lǚ qiě gān jiā sì bì,láo chóu xū jiè jiǔ qiān lú。
唯应抒素推文富,落笔词章气象粗。wéi yīng shū sù tuī wén fù,luò bǐ cí zhāng qì xiàng cū。

和孙推官忆径山游

蔡襄

三十年前浙右行,径山才称爱山情。sān shí nián qián zhè yòu xíng,jìng shān cái chēng ài shān qíng。
油幢??丝杉翠,环佩涓涓石涧鸣。yóu chuáng sī shān cuì,huán pèi juān juān shí jiàn míng。
极峻只疑天上党,遥临初觉地东倾。jí jùn zhǐ yí tiān shàng dǎng,yáo lín chū jué dì dōng qīng。
分符不得重游赏,碣石岩边记姓名。fēn fú bù dé zhòng yóu shǎng,jié shí yán biān jì xìng míng。

奉答孙推官南屏旧游

蔡襄

已怜丛翠在湖边,最胜浓岚返照前。yǐ lián cóng cuì zài hú biān,zuì shèng nóng lán fǎn zhào qián。
未省天工能刻饰,只应山骨自清坚。wèi shěng tiān gōng néng kè shì,zhǐ yīng shān gǔ zì qīng jiān。
岩端下溜添春涧,穴底来风送野烟。yán duān xià liū tiān chūn jiàn,xué dǐ lái fēng sòng yě yān。
欲仗何人安屐齿,更寻幽径一攀缘。yù zhàng hé rén ān jī chǐ,gèng xún yōu jìng yī pān yuán。

和登安济亭

蔡襄

亭上风吹藤帽檐,为怜清胜得安恬。tíng shàng fēng chuī téng mào yán,wèi lián qīng shèng dé ān tián。
惊涛触岸层澜碎,落日衔山半景尖。jīng tāo chù àn céng lán suì,luò rì xián shān bàn jǐng jiān。
遥认犀奔知鹿角,忽逢龙挂见胡髯。yáo rèn xī bēn zhī lù jiǎo,hū féng lóng guà jiàn hú rán。
城南一去通沧海,无限春寒向晚添。chéng nán yī qù tōng cāng hǎi,wú xiàn chūn hán xiàng wǎn tiān。

和运使王学士舟次德清见寄

蔡襄

洛阳平昔夸文会,君已胜冠我壮夫。luò yáng píng xī kuā wén huì,jūn yǐ shèng guān wǒ zhuàng fū。
谈道最先称贾谊,忧时曾见哭唐衢。tán dào zuì xiān chēng jiǎ yì,yōu shí céng jiàn kū táng qú。
敢将胶漆论同志,幸得湖山可共娱。gǎn jiāng jiāo qī lùn tóng zhì,xìng dé hú shān kě gòng yú。
须向馀春回马足,柳堤相逐踏青芜。xū xiàng yú chūn huí mǎ zú,liǔ dī xiāng zhú tà qīng wú。

和运使学士芍药篇

蔡襄

密叶阴沈夏景新,朱栏红药自为春。mì yè yīn shěn xià jǐng xīn,zhū lán hóng yào zì wèi chūn。
香于兰芷偏饶艳,画入缣绡未逼真。xiāng yú lán zhǐ piān ráo yàn,huà rù jiān xiāo wèi bī zhēn。
已恨芳华难驻景,可堪愁卧动经旬。yǐ hèn fāng huá nán zhù jǐng,kě kān chóu wò dòng jīng xún。
三年想爱须留恋,不为江头酒味醇。sān nián xiǎng ài xū liú liàn,bù wèi jiāng tóu jiǔ wèi chún。