古诗词

四贤一不肖诗尹师鲁

蔡襄

君子道合久以成,小人利合久以倾。jūn zi dào hé jiǔ yǐ chéng,xiǎo rén lì hé jiǔ yǐ qīng。
世道下衰交以利,遂使周雅称嘤鸣。shì dào xià shuāi jiāo yǐ lì,suì shǐ zhōu yǎ chēng yīng míng。
煌煌大都足轩冕,绰有风采为名卿。huáng huáng dà dōu zú xuān miǎn,chuò yǒu fēng cǎi wèi míng qīng。
高名重位盖当世,退朝归舍宾已盈。gāo míng zhòng wèi gài dāng shì,tuì cháo guī shě bīn yǐ yíng。
胁肩谄笑不知病,指天报遇如要盟。xié jiān chǎn xiào bù zhī bìng,zhǐ tiān bào yù rú yào méng。
一朝势夺德未改,万钧已与毫厘轻。yī cháo shì duó dé wèi gǎi,wàn jūn yǐ yǔ háo lí qīng。
畏威谀上亦随毁,矧复鼓舌加其评。wèi wēi yú shàng yì suí huǐ,shěn fù gǔ shé jiā qí píng。
逶迤阴拱质气厚,两豆塞耳心无营。wēi yí yīn gǒng zhì qì hòu,liǎng dòu sāi ěr xīn wú yíng。
呜呼古人不可见,今人可见谁与明。wū hū gǔ rén bù kě jiàn,jīn rén kě jiàn shuí yǔ míng。
章章节义尹师鲁,饬躬佩道为华荣。zhāng zhāng jié yì yǐn shī lǔ,chì gōng pèi dào wèi huá róng。
希文被罪激人怒,君独欣慕如平生。xī wén bèi zuì jī rén nù,jūn dú xīn mù rú píng shēng。
抗书毂下自论劾,惟善与恶宜汇征。kàng shū gǔ xià zì lùn hé,wéi shàn yǔ è yí huì zhēng。
削官窜逐虽适楚,一语不挂离骚经。xuē guān cuàn zhú suī shì chǔ,yī yǔ bù guà lí sāo jīng。
当年亦有大臣逐,朋邪隐缩无主名。dāng nián yì yǒu dà chén zhú,péng xié yǐn suō wú zhǔ míng。
希文果若事奸险,何此吉士同其声。xī wén guǒ ruò shì jiān xiǎn,hé cǐ jí shì tóng qí shēng。
高谭本欲悟人主,岂独区区交友情。gāo tán běn yù wù rén zhǔ,qǐ dú qū qū jiāo yǒu qíng。
蔡襄

蔡襄

蔡襄,字君谟,汉族,兴化军仙游县(今枫亭镇青泽亭)人[1] 。北宋著名书法家、政治家、茶学家。宋仁宗天圣八年(1030年)进士,先后任馆阁校勘、知谏院、直史馆、知制诰、龙图阁直学士、枢密院直学士、翰林学士、三司使、端明殿学士等职,出任福建路转运使,知泉州、福州、开封和杭州府事。 蔡襄的作品>>

猜您喜欢

六月八日山堂试茶

蔡襄

湖上画船风送客,江边红烛夜还家。hú shàng huà chuán fēng sòng kè,jiāng biān hóng zhú yè hái jiā。
今朝寂寞山堂里,独对炎晖看雪花。jīn cháo jì mò shān táng lǐ,dú duì yán huī kàn xuě huā。

李阁使新种洛花

蔡襄

堂下朱阑小魏红,一枝浓艳占春风。táng xià zhū lán xiǎo wèi hóng,yī zhī nóng yàn zhàn chūn fēng。
新闻洛下传佳种,未必开时胜旧丛。xīn wén luò xià chuán jiā zhǒng,wèi bì kāi shí shèng jiù cóng。

李阁使新种洛花

蔡襄

园馆春游只帝京,可怜哀悴海边城。yuán guǎn chūn yóu zhǐ dì jīng,kě lián āi cuì hǎi biān chéng。
纵然得酒心犹在,若也逢花眼亦生。zòng rán dé jiǔ xīn yóu zài,ruò yě féng huā yǎn yì shēng。

秋日

蔡襄

城头蔓草受新霜,天外孤鸿叫夕阳。chéng tóu màn cǎo shòu xīn shuāng,tiān wài gū hóng jiào xī yáng。
送客情怀枫树老,著人襟袖菊花香。sòng kè qíng huái fēng shù lǎo,zhù rén jīn xiù jú huā xiāng。

七月二十四日食荔枝

蔡襄

绛衣仙子过中元,别叶空枝去不还。jiàng yī xiān zi guò zhōng yuán,bié yè kōng zhī qù bù hái。
应是天人知忆念,再生朱实慰衰颜。yīng shì tiān rén zhī yì niàn,zài shēng zhū shí wèi shuāi yán。

醉后

蔡襄

醉后归来月满衣,重重花影帽檐攲。zuì hòu guī lái yuè mǎn yī,zhòng zhòng huā yǐng mào yán qī。
行人路畔犹相笑,未似山翁倒接䍦。xíng rén lù pàn yóu xiāng xiào,wèi shì shān wēng dào jiē lí。

朱楼

蔡襄

朱楼灯烛一声歌,腊后天街月色和。zhū lóu dēng zhú yī shēng gē,là hòu tiān jiē yuè sè hé。
平昔黄公酒垆下,谁知跬步邈山河。píng xī huáng gōng jiǔ lú xià,shuí zhī kuǐ bù miǎo shān hé。

一百五日开千叶间金

蔡襄

西园花花过中春,微雨初晴不受尘。xī yuán huā huā guò zhōng chūn,wēi yǔ chū qíng bù shòu chén。
莫怪芳丛开发早,欲将红艳送行人。mò guài fāng cóng kāi fā zǎo,yù jiāng hóng yàn sòng xíng rén。

乞雨题西方院

蔡襄

年年乞雨问山神,羞见耕耘陇上人。nián nián qǐ yǔ wèn shān shén,xiū jiàn gēng yún lǒng shàng rén。
太守自知才德薄,彼苍何事罪斯民。tài shǒu zì zhī cái dé báo,bǐ cāng hé shì zuì sī mín。

送驯鹿与东禅长老

蔡襄

二年驯扰傍山家,欲领东还道路赊。èr nián xùn rǎo bàng shān jiā,yù lǐng dōng hái dào lù shē。
送汝给孤园里去,此生长伴大牛车。sòng rǔ gěi gū yuán lǐ qù,cǐ shēng zhǎng bàn dà niú chē。

画生李维写予像今已十年对鉴观之因题其侧

蔡襄

清眸绿发十年前,朴野风神不易传。qīng móu lǜ fā shí nián qián,pǔ yě fēng shén bù yì chuán。
今日青铜莫相照,白髭垂颔面双颧。jīn rì qīng tóng mò xiāng zhào,bái zī chuí hàn miàn shuāng quán。

将赴京留题山庄西壁

蔡襄

禁林京尹荷恩光,三上螭头乞郡章。jìn lín jīng yǐn hé ēn guāng,sān shàng chī tóu qǐ jùn zhāng。
贫薄奉亲须仰禄,此心安敢系轩裳。pín báo fèng qīn xū yǎng lù,cǐ xīn ān gǎn xì xuān shang。

徐虞部以龙尾石砚邀予第品仍授来使持还书府

蔡襄

玉质纯苍理致精,锋芒都尽墨无声。yù zhì chún cāng lǐ zhì jīng,fēng máng dōu jǐn mò wú shēng。
相如间道还持去,肯要秦人十五城。xiāng rú jiān dào hái chí qù,kěn yào qín rén shí wǔ chéng。

过囊山寄宏师

蔡襄

三十年间登第初,青衫羸马叩禅居。sān shí nián jiān dēng dì chū,qīng shān léi mǎ kòu chán jū。
鬓毛白尽犹奔走,惭愧高人得自如。bìn máo bái jǐn yóu bēn zǒu,cán kuì gāo rén dé zì rú。

嘉祐辛丑蒙召还京二月八日道过陆氏之门因观小栏花卉

蔡襄

风色微和日昼明,小栏花卉新芽生。fēng sè wēi hé rì zhòu míng,xiǎo lán huā huì xīn yá shēng。
行人不是爱春物,一见芳丛似有情。xíng rén bù shì ài chūn wù,yī jiàn fāng cóng shì yǒu qíng。