古诗词

四贤一不肖诗欧阳永叔

蔡襄

先民至论推天常,补衮扶世为儒方。xiān mín zhì lùn tuī tiān cháng,bǔ gǔn fú shì wèi rú fāng。
圜冠博带不知本,樗栎安可施青黄。huán guān bó dài bù zhī běn,chū lì ān kě shī qīng huáng。
帝图日盛人世出,今吾永叔诚有望。dì tú rì shèng rén shì chū,jīn wú yǒng shū chéng yǒu wàng。
处心学士贵适用,异端莫得窥其墙。chù xīn xué shì guì shì yòng,yì duān mò dé kuī qí qiáng。
子年五月范京兆,服天子命临鄱阳。zi nián wǔ yuè fàn jīng zhào,fú tiān zi mìng lín pó yáng。
二贤拜疏赎其罪,势若止沸反扬汤。èr xián bài shū shú qí zuì,shì ruò zhǐ fèi fǎn yáng tāng。
敕令百执无越位,谏垣何以敢封囊。chì lìng bǎi zhí wú yuè wèi,jiàn yuán hé yǐ gǎn fēng náng。
哀来激愤抑复奋,强食不得下喉吭。āi lái jī fèn yì fù fèn,qiáng shí bù dé xià hóu kēng。
位卑无路自闻达,目视云阙高苍茫。wèi bēi wú lù zì wén dá,mù shì yún quē gāo cāng máng。
裁书数幅责司谏,落笔騄骥腾康庄。cái shū shù fú zé sī jiàn,luò bǐ lù jì téng kāng zhuāng。
刃迎缕析解统要,其间大意可得详。rèn yíng lǚ xī jiě tǒng yào,qí jiān dà yì kě dé xiáng。
书曰希文有本末,学通古今气果刚。shū yuē xī wén yǒu běn mò,xué tōng gǔ jīn qì guǒ gāng。
始自理官来秘阁,不五六岁为天章。shǐ zì lǐ guān lái mì gé,bù wǔ liù suì wèi tiān zhāng。
上心倚若左右手,日备顾问邻清光。shàng xīn yǐ ruò zuǒ yòu shǒu,rì bèi gù wèn lín qīng guāng。
苟尔希文实邪佞,曷不开口论否臧。gǒu ěr xī wén shí xié nìng,hé bù kāi kǒu lùn fǒu zāng。
阴观被谴始丑诋,摧枯拉腐奚为彊。yīn guān bèi qiǎn shǐ chǒu dǐ,cuī kū lā fǔ xī wèi jiàng。
傥曰希文实贤士,因言被责庸何伤。tǎng yuē xī wén shí xián shì,yīn yán bèi zé yōng hé shāng。
汉杀王章与长倩,当时岂曰诛贤良。hàn shā wáng zhāng yǔ zhǎng qiàn,dāng shí qǐ yuē zhū xián liáng。
惟时谏官亦结舌,不曰可谏曰罪当。wéi shí jiàn guān yì jié shé,bù yuē kě jiàn yuē zuì dāng。
遂今百世览前史,往往心愤涕泗滂。suì jīn bǎi shì lǎn qián shǐ,wǎng wǎng xīn fèn tì sì pāng。
斯言感切固已至,读者不得令激昂。sī yán gǎn qiè gù yǐ zhì,dú zhě bù dé lìng jī áng。
岂图反我为怨府,袖书乞怜天子傍。qǐ tú fǎn wǒ wèi yuàn fǔ,xiù shū qǐ lián tiān zi bàng。
谪官一邑固分耳,恨不剖腹呈琳琅。zhé guān yī yì gù fēn ěr,hèn bù pōu fù chéng lín láng。
我嗟时辈识君浅,但推藻翰高文场。wǒ jiē shí bèi shí jūn qiǎn,dàn tuī zǎo hàn gāo wén chǎng。
斯人满腹有儒术,使之得地能施张。sī rén mǎn fù yǒu rú shù,shǐ zhī dé dì néng shī zhāng。
皇家太平几百载,正当鉴古修纪纲。huáng jiā tài píng jǐ bǎi zài,zhèng dāng jiàn gǔ xiū jì gāng。
贤才进用忠言录,祖述圣德垂无疆。xián cái jìn yòng zhōng yán lù,zǔ shù shèng dé chuí wú jiāng。
蔡襄

蔡襄

蔡襄,字君谟,汉族,兴化军仙游县(今枫亭镇青泽亭)人[1] 。北宋著名书法家、政治家、茶学家。宋仁宗天圣八年(1030年)进士,先后任馆阁校勘、知谏院、直史馆、知制诰、龙图阁直学士、枢密院直学士、翰林学士、三司使、端明殿学士等职,出任福建路转运使,知泉州、福州、开封和杭州府事。 蔡襄的作品>>

猜您喜欢

六月八日山堂试茶

蔡襄

湖上画船风送客,江边红烛夜还家。hú shàng huà chuán fēng sòng kè,jiāng biān hóng zhú yè hái jiā。
今朝寂寞山堂里,独对炎晖看雪花。jīn cháo jì mò shān táng lǐ,dú duì yán huī kàn xuě huā。

李阁使新种洛花

蔡襄

堂下朱阑小魏红,一枝浓艳占春风。táng xià zhū lán xiǎo wèi hóng,yī zhī nóng yàn zhàn chūn fēng。
新闻洛下传佳种,未必开时胜旧丛。xīn wén luò xià chuán jiā zhǒng,wèi bì kāi shí shèng jiù cóng。

李阁使新种洛花

蔡襄

园馆春游只帝京,可怜哀悴海边城。yuán guǎn chūn yóu zhǐ dì jīng,kě lián āi cuì hǎi biān chéng。
纵然得酒心犹在,若也逢花眼亦生。zòng rán dé jiǔ xīn yóu zài,ruò yě féng huā yǎn yì shēng。

秋日

蔡襄

城头蔓草受新霜,天外孤鸿叫夕阳。chéng tóu màn cǎo shòu xīn shuāng,tiān wài gū hóng jiào xī yáng。
送客情怀枫树老,著人襟袖菊花香。sòng kè qíng huái fēng shù lǎo,zhù rén jīn xiù jú huā xiāng。

七月二十四日食荔枝

蔡襄

绛衣仙子过中元,别叶空枝去不还。jiàng yī xiān zi guò zhōng yuán,bié yè kōng zhī qù bù hái。
应是天人知忆念,再生朱实慰衰颜。yīng shì tiān rén zhī yì niàn,zài shēng zhū shí wèi shuāi yán。

醉后

蔡襄

醉后归来月满衣,重重花影帽檐攲。zuì hòu guī lái yuè mǎn yī,zhòng zhòng huā yǐng mào yán qī。
行人路畔犹相笑,未似山翁倒接䍦。xíng rén lù pàn yóu xiāng xiào,wèi shì shān wēng dào jiē lí。

朱楼

蔡襄

朱楼灯烛一声歌,腊后天街月色和。zhū lóu dēng zhú yī shēng gē,là hòu tiān jiē yuè sè hé。
平昔黄公酒垆下,谁知跬步邈山河。píng xī huáng gōng jiǔ lú xià,shuí zhī kuǐ bù miǎo shān hé。

一百五日开千叶间金

蔡襄

西园花花过中春,微雨初晴不受尘。xī yuán huā huā guò zhōng chūn,wēi yǔ chū qíng bù shòu chén。
莫怪芳丛开发早,欲将红艳送行人。mò guài fāng cóng kāi fā zǎo,yù jiāng hóng yàn sòng xíng rén。

乞雨题西方院

蔡襄

年年乞雨问山神,羞见耕耘陇上人。nián nián qǐ yǔ wèn shān shén,xiū jiàn gēng yún lǒng shàng rén。
太守自知才德薄,彼苍何事罪斯民。tài shǒu zì zhī cái dé báo,bǐ cāng hé shì zuì sī mín。

送驯鹿与东禅长老

蔡襄

二年驯扰傍山家,欲领东还道路赊。èr nián xùn rǎo bàng shān jiā,yù lǐng dōng hái dào lù shē。
送汝给孤园里去,此生长伴大牛车。sòng rǔ gěi gū yuán lǐ qù,cǐ shēng zhǎng bàn dà niú chē。

画生李维写予像今已十年对鉴观之因题其侧

蔡襄

清眸绿发十年前,朴野风神不易传。qīng móu lǜ fā shí nián qián,pǔ yě fēng shén bù yì chuán。
今日青铜莫相照,白髭垂颔面双颧。jīn rì qīng tóng mò xiāng zhào,bái zī chuí hàn miàn shuāng quán。

将赴京留题山庄西壁

蔡襄

禁林京尹荷恩光,三上螭头乞郡章。jìn lín jīng yǐn hé ēn guāng,sān shàng chī tóu qǐ jùn zhāng。
贫薄奉亲须仰禄,此心安敢系轩裳。pín báo fèng qīn xū yǎng lù,cǐ xīn ān gǎn xì xuān shang。

徐虞部以龙尾石砚邀予第品仍授来使持还书府

蔡襄

玉质纯苍理致精,锋芒都尽墨无声。yù zhì chún cāng lǐ zhì jīng,fēng máng dōu jǐn mò wú shēng。
相如间道还持去,肯要秦人十五城。xiāng rú jiān dào hái chí qù,kěn yào qín rén shí wǔ chéng。

过囊山寄宏师

蔡襄

三十年间登第初,青衫羸马叩禅居。sān shí nián jiān dēng dì chū,qīng shān léi mǎ kòu chán jū。
鬓毛白尽犹奔走,惭愧高人得自如。bìn máo bái jǐn yóu bēn zǒu,cán kuì gāo rén dé zì rú。

嘉祐辛丑蒙召还京二月八日道过陆氏之门因观小栏花卉

蔡襄

风色微和日昼明,小栏花卉新芽生。fēng sè wēi hé rì zhòu míng,xiǎo lán huā huì xīn yá shēng。
行人不是爱春物,一见芳丛似有情。xíng rén bù shì ài chūn wù,yī jiàn fāng cóng shì yǒu qíng。