古诗词

送安思正之蜀

蔡襄

贱者易屈志,少年多直情。jiàn zhě yì qū zhì,shǎo nián duō zhí qíng。
子独修节行,爱护如目精。zi dú xiū jié xíng,ài hù rú mù jīng。
辛勤走铨省,历岁才点名。xīn qín zǒu quán shěng,lì suì cái diǎn míng。
舍居在穷巷,门户面西城。shě jū zài qióng xiàng,mén hù miàn xī chéng。
妻孥愁屡空,独尔心无营。qī nú chóu lǚ kōng,dú ěr xīn wú yíng。
驱骡从僮仆,间或造予庭。qū luó cóng tóng pū,jiān huò zào yǔ tíng。
是时杨叔武,相值极驩诚。shì shí yáng shū wǔ,xiāng zhí jí huān chéng。
妙言发潜蓄,远意倍幽萌。miào yán fā qián xù,yuǎn yì bèi yōu méng。
羞谀刺俗子,指急条边兵。xiū yú cì sú zi,zhǐ jí tiáo biān bīng。
过从岂云厌,时节忽峥嵘。guò cóng qǐ yún yàn,shí jié hū zhēng róng。
叔武守岳阳,别去方行行。shū wǔ shǒu yuè yáng,bié qù fāng xíng xíng。
子今复之蜀,蜀道天险并。zi jīn fù zhī shǔ,shǔ dào tiān xiǎn bìng。
橐中无一钱,剑外几百程。tuó zhōng wú yī qián,jiàn wài jǐ bǎi chéng。
春风卷地来,凡草犹奋荣。chūn fēng juǎn dì lái,fán cǎo yóu fèn róng。
如何使之人,憔悴气与形。rú hé shǐ zhī rén,qiáo cuì qì yǔ xíng。
内富在乎我,外穷系于生。nèi fù zài hū wǒ,wài qióng xì yú shēng。
此事久已判,努力敦诚明。cǐ shì jiǔ yǐ pàn,nǔ lì dūn chéng míng。
吾友黄君度,实乃浮其声。wú yǒu huáng jūn dù,shí nǎi fú qí shēng。
子往从之游,切磨固相成。zi wǎng cóng zhī yóu,qiè mó gù xiāng chéng。
蔡襄

蔡襄

蔡襄,字君谟,汉族,兴化军仙游县(今枫亭镇青泽亭)人[1] 。北宋著名书法家、政治家、茶学家。宋仁宗天圣八年(1030年)进士,先后任馆阁校勘、知谏院、直史馆、知制诰、龙图阁直学士、枢密院直学士、翰林学士、三司使、端明殿学士等职,出任福建路转运使,知泉州、福州、开封和杭州府事。 蔡襄的作品>>

猜您喜欢

至锁外

蔡襄

旗声不断鼓声催,堤柳阴浓野色开。qí shēng bù duàn gǔ shēng cuī,dī liǔ yīn nóng yě sè kāi。
今日客衣何事净,京尘不肯出城来。jīn rì kè yī hé shì jìng,jīng chén bù kěn chū chéng lái。

五月宿江阴军葛公绰草堂

蔡襄

曾解征衣寄草堂,枕边泉石自生凉。céng jiě zhēng yī jì cǎo táng,zhěn biān quán shí zì shēng liáng。
休论仙诀能延寿,暂得身闲梦亦长。xiū lùn xiān jué néng yán shòu,zàn dé shēn xián mèng yì zhǎng。

七月过孤山勤上人院

蔡襄

青林蔼蔼日晖晖,薄晚凉生暑气微。qīng lín ǎi ǎi rì huī huī,báo wǎn liáng shēng shǔ qì wēi。
湖上清风如可载,画船十只不空归。hú shàng qīng fēng rú kě zài,huà chuán shí zhǐ bù kōng guī。

韩玉汝山堂会别梅花已盛至苏州示谕水乡天寒未开

蔡襄

遥知画舫舣江隈,寒勒梅花未得开。yáo zhī huà fǎng yǐ jiāng wēi,hán lēi méi huā wèi dé kāi。
唯有山堂红烛下,至今繁艳傍尊罍。wéi yǒu shān táng hóng zhú xià,zhì jīn fán yàn bàng zūn léi。

梨园小部

蔡襄

倾宫晨起传轻妆,山殿生风夏日长。qīng gōng chén qǐ chuán qīng zhuāng,shān diàn shēng fēng xià rì zhǎng。
小部新声落天上,无人知是荔枝香。xiǎo bù xīn shēng luò tiān shàng,wú rén zhī shì lì zhī xiāng。

答葛公绰

蔡襄

山堂争似草堂清,俗事随人百种名。shān táng zhēng shì cǎo táng qīng,sú shì suí rén bǎi zhǒng míng。
赖有四窗春茗在,瓯中时看白云生。lài yǒu sì chuāng chūn míng zài,ōu zhōng shí kàn bái yún shēng。

公绰示及生日以九龙泉为寿依韵奉答

蔡襄

多谢山人远祝延,寿杯仍是九龙泉。duō xiè shān rén yuǎn zhù yán,shòu bēi réng shì jiǔ lóng quán。
馀生事事无心绪,直向清凉度岁年。yú shēng shì shì wú xīn xù,zhí xiàng qīng liáng dù suì nián。

度南涧

蔡襄

隐隐飞桥隔野烟,石矶西畔问渔船。yǐn yǐn fēi qiáo gé yě yān,shí jī xī pàn wèn yú chuán。
桃花尽日随流水,洞在清溪何处边。táo huā jǐn rì suí liú shuǐ,dòng zài qīng xī hé chù biān。

十二日晚

蔡襄

欲寻轩槛倒清樽,江上烟云向晚昏。yù xún xuān kǎn dào qīng zūn,jiāng shàng yān yún xiàng wǎn hūn。
须倩东风吹散雨,明朝却待入花园。xū qiàn dōng fēng chuī sàn yǔ,míng cháo què dài rù huā yuán。

十三日吉祥

蔡襄

花未全开月未圆,看花候月思依然。huā wèi quán kāi yuè wèi yuán,kàn huā hòu yuè sī yī rán。
明知花月无情物,若使多情更可怜。míng zhī huā yuè wú qíng wù,ruò shǐ duō qíng gèng kě lián。

十三日出赵园观花

蔡襄

水际开花千万窠,初莺时逐丽人歌。shuǐ jì kāi huā qiān wàn kē,chū yīng shí zhú lì rén gē。
欲知太守行春乐,只向东城得最多。yù zhī tài shǒu xíng chūn lè,zhǐ xiàng dōng chéng dé zuì duō。

十六日会饮骆园

蔡襄

名园何事却居廛,永昼游蜂乳燕喧。míng yuán hé shì què jū chán,yǒng zhòu yóu fēng rǔ yàn xuān。
不计阴晴与风雨,卷帘花花在尊前。bù jì yīn qíng yǔ fēng yǔ,juǎn lián huā huā zài zūn qián。

又往郑园

蔡襄

小小园亭细细风,千枝浅白间深红。xiǎo xiǎo yuán tíng xì xì fēng,qiān zhī qiǎn bái jiān shēn hóng。
谁知狭径无人到,留得青春向此中。shuí zhī xiá jìng wú rén dào,liú dé qīng chūn xiàng cǐ zhōng。

寄钱塘春游诗呈南阳郭待制

蔡襄

一春游揽足诗歌,寄与南阳语思多。yī chūn yóu lǎn zú shī gē,jì yǔ nán yáng yǔ sī duō。
若忆钱塘曾到处,西湖仍是旧烟波。ruò yì qián táng céng dào chù,xī hú réng shì jiù yān bō。

段家堤西望晚山

蔡襄

月下西山千万重,日光山气郁葱笼。yuè xià xī shān qiān wàn zhòng,rì guāng shān qì yù cōng lóng。
鲛绡数幅须移得,惆怅如今无画工。jiāo xiāo shù fú xū yí dé,chóu chàng rú jīn wú huà gōng。