古诗词

忆弟

蔡襄

清溪曲曲抱山斜,绕溪十里蔷薇花。qīng xī qū qū bào shān xié,rào xī shí lǐ qiáng wēi huā。
春风吹香袭人骨,乾红淡白相交加。chūn fēng chuī xiāng xí rén gǔ,qián hóng dàn bái xiāng jiāo jiā。
眼睛眩晃不能视,烂如赤日凌朝霞。yǎn jīng xuàn huǎng bù néng shì,làn rú chì rì líng cháo xiá。
时有扁舟向中下,共疑来处从仙家。shí yǒu biǎn zhōu xiàng zhōng xià,gòng yí lái chù cóng xiān jiā。
于时邀我临流饮,下踞大石盘犬牙。yú shí yāo wǒ lín liú yǐn,xià jù dà shí pán quǎn yá。
平生意气一快论,屈指世务还惊嗟。píng shēng yì qì yī kuài lùn,qū zhǐ shì wù hái jīng jiē。
酒酣襞纸探强韵,胡涂醉字成乱鸦。jiǔ hān bì zhǐ tàn qiáng yùn,hú tú zuì zì chéng luàn yā。
侵更把火入官舍,下马犹吟诗各夸。qīn gèng bǎ huǒ rù guān shě,xià mǎ yóu yín shī gè kuā。
何言花落悲人世,只见溪流度岁华。hé yán huā luò bēi rén shì,zhǐ jiàn xī liú dù suì huá。
今年初夏我复至,深丛晚艳馀孤葩。jīn nián chū xià wǒ fù zhì,shēn cóng wǎn yàn yú gū pā。
山川故物依然在,惟子别路幽明赊。shān chuān gù wù yī rán zài,wéi zi bié lù yōu míng shē。
想象音容杳何许,桂旗猎猎随云车。xiǎng xiàng yīn róng yǎo hé xǔ,guì qí liè liè suí yún chē。
悲来独坐荫芳树,涕泪挥洒沾黄沙。bēi lái dú zuò yīn fāng shù,tì lèi huī sǎ zhān huáng shā。
行人怪我爱溪水,那知此恨无边涯。xíng rén guài wǒ ài xī shuǐ,nà zhī cǐ hèn wú biān yá。
蔡襄

蔡襄

蔡襄,字君谟,汉族,兴化军仙游县(今枫亭镇青泽亭)人[1] 。北宋著名书法家、政治家、茶学家。宋仁宗天圣八年(1030年)进士,先后任馆阁校勘、知谏院、直史馆、知制诰、龙图阁直学士、枢密院直学士、翰林学士、三司使、端明殿学士等职,出任福建路转运使,知泉州、福州、开封和杭州府事。 蔡襄的作品>>

猜您喜欢

福州宁越门外石桥看西山晚照

蔡襄

宁越门前路,归鞍驻石梁。níng yuè mén qián lù,guī ān zhù shí liáng。
西山气色好,晚日正相当。xī shān qì sè hǎo,wǎn rì zhèng xiāng dāng。

别颜慥下第

蔡襄

四上不登第,漂流二十年。sì shàng bù dēng dì,piāo liú èr shí nián。
依依去国恨,杯酒春风前。yī yī qù guó hèn,bēi jiǔ chūn fēng qián。

孙武篇

蔡襄

入官无所解,因笑得君怜。rù guān wú suǒ jiě,yīn xiào dé jūn lián。
岂知孙武子,自欲逞威权。qǐ zhī sūn wǔ zi,zì yù chěng wēi quán。

西施篇

蔡襄

越国无双艳,吴宫未始知。yuè guó wú shuāng yàn,wú gōng wèi shǐ zhī。
谁言勾践黠,不自爱西施。shuí yán gōu jiàn xiá,bù zì ài xī shī。

秋日登郡楼二首

蔡襄

秋水已复漕,秋风初怒号。qiū shuǐ yǐ fù cáo,qiū fēng chū nù hào。
天容霜后净,山势北来高。tiān róng shuāng hòu jìng,shān shì běi lái gāo。

秋日登郡楼二首

蔡襄

落叶随飞鸟,疏砧答暮蝉。luò yè suí fēi niǎo,shū zhēn dá mù chán。
悠悠戍楼角,悽切万家传。yōu yōu shù lóu jiǎo,qī qiè wàn jiā chuán。

梦中作

蔡襄

白玉楼台第一天,琪花风静彩鸾眠。bái yù lóu tái dì yī tiān,qí huā fēng jìng cǎi luán mián。
谁人得似秦台女,吹彻云箫上紫烟。shuí rén dé shì qín tái nǚ,chuī chè yún xiāo shàng zǐ yān。

别宋判官

蔡襄

缕缕青阴拂去鞍,雨花狼籍颤春寒。lǚ lǚ qīng yīn fú qù ān,yǔ huā láng jí chàn chūn hán。
年光别绪侵入鬓,莫向离亭子细看。nián guāng bié xù qīn rù bìn,mò xiàng lí tíng zi xì kàn。

望春词

蔡襄

霏霏细雨勒梅黄,一望春容十断肠。fēi fēi xì yǔ lēi méi huáng,yī wàng chūn róng shí duàn cháng。
平芜古柳青青遍,独使潘郎两鬓霜。píng wú gǔ liǔ qīng qīng biàn,dú shǐ pān láng liǎng bìn shuāng。

落花

蔡襄

何事苍苔数点红,晓来花片落春风。hé shì cāng tái shù diǎn hóng,xiǎo lái huā piàn luò chūn fēng。
可怜春色兼花尽,今古此情无处穷。kě lián chūn sè jiān huā jǐn,jīn gǔ cǐ qíng wú chù qióng。

净众院尝荔支

蔡襄

霞树珠林暑后新,直疑天意别留春。xiá shù zhū lín shǔ hòu xīn,zhí yí tiān yì bié liú chūn。
京华百世争鲜贵,自是芳根著海滨。jīng huá bǎi shì zhēng xiān guì,zì shì fāng gēn zhù hǎi bīn。

通源驿别颜茂才

蔡襄

跃马东来不记时,酒醒寒色入征衣。yuè mǎ dōng lái bù jì shí,jiǔ xǐng hán sè rù zhēng yī。
垂杨官道连天去,落日邮亭别我归。chuí yáng guān dào lián tiān qù,luò rì yóu tíng bié wǒ guī。

正月四日

蔡襄

今朝才见雪泥乾,日薄云低又作寒。jīn cháo cái jiàn xuě ní qián,rì báo yún dī yòu zuò hán。
家山千里何时到,溪上梅花正好看。jiā shān qiān lǐ hé shí dào,xī shàng méi huā zhèng hǎo kàn。

春晓

蔡襄

曈曈初日注窗明,窗外雏莺乳燕声。tóng tóng chū rì zhù chuāng míng,chuāng wài chú yīng rǔ yàn shēng。
东风气味浓于酒,晓梦魔人似宿酲。dōng fēng qì wèi nóng yú jiǔ,xiǎo mèng mó rén shì sù chéng。

闻福昌院春日一川花卉最盛其二

蔡襄

山前溪上最宜春,千树夭桃一雨新。shān qián xī shàng zuì yí chūn,qiān shù yāo táo yī yǔ xīn。
争得扁舟随水去,乱花深处问秦人。zhēng dé biǎn zhōu suí shuǐ qù,luàn huā shēn chù wèn qín rén。