古诗词

缭垣

王安国

缭垣乌鹊近人飞,帘外曈曈日上迟。liáo yuán wū què jìn rén fēi,lián wài tóng tóng rì shàng chí。
桧作寒声风过夜,梅含春意雪残时。guì zuò hán shēng fēng guò yè,méi hán chūn yì xuě cán shí。
古今无物为真乐,出处何心更诡随。gǔ jīn wú wù wèi zhēn lè,chū chù hé xīn gèng guǐ suí。
寄语年华聊一笑,未应长负醉乡期。jì yǔ nián huá liáo yī xiào,wèi yīng zhǎng fù zuì xiāng qī。
王安国

王安国

王安国(1028年-1074年)字平甫,王安石大弟。熙宁进士。北宋临川(今江西省东乡县上池村)人。北宋著名诗人。世称王安礼、王安国、王雱为“临川三王”。王安国器识磊落,文思敏捷,曾巩谓其“于书无所不通,其明于是非得失之理为尤详,其文闳富典重,其诗博而深。 王安国的作品>>

猜您喜欢

堂上有遗膻

王安国

堂上有遗膻,堂下无聚蚁。táng shàng yǒu yí shān,táng xià wú jù yǐ。
但知嗜欲求,不必风雨至。dàn zhī shì yù qiú,bù bì fēng yǔ zhì。
客方笑营营,贪得故无几。kè fāng xiào yíng yíng,tān dé gù wú jǐ。
安知万类中,趋舍忘彼己。ān zhī wàn lèi zhōng,qū shě wàng bǐ jǐ。
天乎顾人寰,等是一时戏。tiān hū gù rén huán,děng shì yī shí xì。
受形巨细分,阽危后先尔。shòu xíng jù xì fēn,diàn wēi hòu xiān ěr。
浸淫蚍蜉生,穴柱从此始。jìn yín pí fú shēng,xué zhù cóng cǐ shǐ。
庄生亦知言,信矣当弃智。zhuāng shēng yì zhī yán,xìn yǐ dāng qì zhì。

题吴长文得兰亭康相墓颜鲁公断碑

王安国

鲁公之忠旷世无,吾爱斯人何必书。lǔ gōng zhī zhōng kuàng shì wú,wú ài sī rén hé bì shū。
九原寥寥不可诘,笔法仿佛精神馀。jiǔ yuán liáo liáo bù kě jí,bǐ fǎ fǎng fú jīng shén yú。
况公于艺自天纵,一字宜用千金摹。kuàng gōng yú yì zì tiān zòng,yī zì yí yòng qiān jīn mó。
想当挥洒笑谈际,不复靳惜唯所须。xiǎng dāng huī sǎ xiào tán jì,bù fù jìn xī wéi suǒ xū。
山砠水险勇镵刻,照耀楚越连秦吴。shān jū shuǐ xiǎn yǒng chán kè,zhào yào chǔ yuè lián qín wú。
百年兵火变陵谷,万里玉石埋榛芜。bǎi nián bīng huǒ biàn líng gǔ,wàn lǐ yù shí mái zhēn wú。
时平好事搜遗迹,穷极南北缘崎岖。shí píng hǎo shì sōu yí jì,qióng jí nán běi yuán qí qū。
耳闻目见略已尽,疑有断裂留樵渔。ěr wén mù jiàn lüè yǐ jǐn,yí yǒu duàn liè liú qiáo yú。
那知数尺翳尘土,洗涤近出都城居。nà zhī shù chǐ yì chén tǔ,xǐ dí jìn chū dōu chéng jū。
松煤到纸觉飞动,气象磊落超钟虞。sōng méi dào zhǐ jué fēi dòng,qì xiàng lěi luò chāo zhōng yú。
吴卿获此喜惊坐,朝昏把玩过明珠。wú qīng huò cǐ xǐ jīng zuò,cháo hūn bǎ wán guò míng zhū。
携来赠客客为赋,爽迈远并前贤驱。xié lái zèng kè kè wèi fù,shuǎng mài yuǎn bìng qián xián qū。
自云感激得妙理,学入胜处繇勤劬。zì yún gǎn jī dé miào lǐ,xué rù shèng chù yáo qín qú。
余闻书史羸蟠礴,意匠不为形骸拘。yú wén shū shǐ léi pán bó,yì jiàng bù wèi xíng hái jū。
能将声利瓦砾弃,点画应手成璠玙。néng jiāng shēng lì wǎ lì qì,diǎn huà yīng shǒu chéng fán yú。
公遭乱世生死俱,见危授命真丈夫。gōng zāo luàn shì shēng sǐ jù,jiàn wēi shòu mìng zhēn zhàng fū。
俯仰兵刃犹簪裾,毫端妍丑骨睢盱。fǔ yǎng bīng rèn yóu zān jū,háo duān yán chǒu gǔ suī xū。
试怀局缩较精粗,体势岂暇烟云舒。shì huái jú suō jiào jīng cū,tǐ shì qǐ xiá yān yún shū。
区区技巧尚乃尔,欲鸣道德宜何如。qū qū jì qiǎo shàng nǎi ěr,yù míng dào dé yí hé rú。
嗟哉荒烟几日月,豪俊忽徙临庭除。jiē zāi huāng yān jǐ rì yuè,háo jùn hū xǐ lín tíng chú。
由来始弃终见取,鉴裁谁敢欺锱铢。yóu lái shǐ qì zhōng jiàn qǔ,jiàn cái shuí gǎn qī zī zhū。
物微显晦亦有待,人生通塞无巧愚。wù wēi xiǎn huì yì yǒu dài,rén shēng tōng sāi wú qiǎo yú。
寄谢纷纷驰骛徒,真伪枉以好恶诬。jì xiè fēn fēn chí wù tú,zhēn wěi wǎng yǐ hǎo è wū。

忘言

王安国

宋国旌孝子,东门毁以毙。sòng guó jīng xiào zi,dōng mén huǐ yǐ bì。
楚王好细腰,后宫馁而殪。chǔ wáng hǎo xì yāo,hòu gōng něi ér yì。
物情信可怜,徇外易生死。wù qíng xìn kě lián,xùn wài yì shēng sǐ。
身存宠可夸,亡矣安所恃。shēn cún chǒng kě kuā,wáng yǐ ān suǒ shì。
吾今思彼哉,未足语释利。wú jīn sī bǐ zāi,wèi zú yǔ shì lì。
扰扰智惊愚,卑卑学阿世。rǎo rǎo zhì jīng yú,bēi bēi xué ā shì。
吹嘘出虹蜺,顿挫入尘滓。chuī xū chū hóng ní,dùn cuò rù chén zǐ。
爱憎虽人为,荣辱乃天使。ài zēng suī rén wèi,róng rǔ nǎi tiān shǐ。
恩无斯须怀,怨已塞天地。ēn wú sī xū huái,yuàn yǐ sāi tiān dì。
百年呼吸中,毫发谁豫己。bǎi nián hū xī zhōng,háo fā shuí yù jǐ。
适者默然窥,阴阳驱意气。shì zhě mò rán kuī,yīn yáng qū yì qì。
始终本何有,一息累万世。shǐ zhōng běn hé yǒu,yī xī lèi wàn shì。
由来适人适,宿昔多如此。yóu lái shì rén shì,sù xī duō rú cǐ。
喟余聊自欲,安得忘言士。kuì yú liáo zì yù,ān dé wàng yán shì。

滕王阁感怀

王安国

滕王平日好追游,高阁依然枕碧流。téng wáng píng rì hǎo zhuī yóu,gāo gé yī rán zhěn bì liú。
胜地几经兴废事,夕阳偏照古今愁。shèng dì jǐ jīng xīng fèi shì,xī yáng piān zhào gǔ jīn chóu。
城中树密千家市,天际人归一叶舟。chéng zhōng shù mì qiān jiā shì,tiān jì rén guī yī yè zhōu。
极目烟波吟不尽,西山重迭乱云浮。jí mù yān bō yín bù jǐn,xī shān zhòng dié luàn yún fú。
34123