古诗词

赵忠简孙璧见过有诗用韵

洪咨夔

薄命窘震凌,馀生飒粪朽。báo mìng jiǒng zhèn líng,yú shēng sà fèn xiǔ。
闲闲饱款竹,寂寂老锻柳。xián xián bǎo kuǎn zhú,jì jì lǎo duàn liǔ。
溪空渔争隈,野熟饮被肘。xī kōng yú zhēng wēi,yě shú yǐn bèi zhǒu。
有邻晨致薤,无客夜剪韭。yǒu lín chén zhì xiè,wú kè yè jiǎn jiǔ。
忽来闯户屦,自挈问字酒。hū lái chuǎng hù jù,zì qiè wèn zì jiǔ。
初见了眉睫,徐语应心口。chū jiàn le méi jié,xú yǔ yīng xīn kǒu。
顾予果谁与,恐子不我友。gù yǔ guǒ shuí yǔ,kǒng zi bù wǒ yǒu。
维昔燕夹攻,坐使汴失守。wéi xī yàn jiā gōng,zuò shǐ biàn shī shǒu。
应奉固乱阶,新法实祸首。yīng fèng gù luàn jiē,xīn fǎ shí huò shǒu。
疗危非庸医,救败须国手。liáo wēi fēi yōng yī,jiù bài xū guó shǒu。
丰魏两翁奋,关洛孤愤久。fēng wèi liǎng wēng fèn,guān luò gū fèn jiǔ。
人谋密相济,天意断非偶。rén móu mì xiāng jì,tiān yì duàn fēi ǒu。
攻守岂必同,胜负亦常有。gōng shǒu qǐ bì tóng,shèng fù yì cháng yǒu。
谁推奸人出,竟堕黠虏诱。shuí tuī jiān rén chū,jìng duò xiá lǔ yòu。
包将复雠戈,付与扫愁帚。bāo jiāng fù chóu gē,fù yǔ sǎo chóu zhǒu。
风云激矢脱,日月峻轮走。fēng yún jī shǐ tuō,rì yuè jùn lún zǒu。
残膻污北雪,遗憾挂南斗。cán shān wū běi xuě,yí hàn guà nán dòu。
功名本同舟,学术乃各牖。gōng míng běn tóng zhōu,xué shù nǎi gè yǒu。
一时策得失,千古史妍丑。yī shí cè dé shī,qiān gǔ shǐ yán chǒu。
忠简社稷臣,尚起九京否。zhōng jiǎn shè jì chén,shàng qǐ jiǔ jīng fǒu。
洪咨夔

洪咨夔

洪咨夔,(1176~1236),南宋诗人,汉族人。字舜俞,号平斋。於潜(今属浙江临安县)人。嘉泰二年(1202)进士。授如皋主簿,寻为饶州教授。作《大治赋》,受到楼钥赏识。著作有《春秋说》3卷、《西汉诏令揽钞》等。 洪咨夔的作品>>

猜您喜欢

古乐府用礼禅灭翁韵四鸿雁行

洪咨夔

羽肃肃,鸣雍雍,江南江北秋思同。yǔ sù sù,míng yōng yōng,jiāng nán jiāng běi qiū sī tóng。
秋思中人无避处,风酸月冷江流去。qiū sī zhōng rén wú bì chù,fēng suān yuè lěng jiāng liú qù。
雁奴亦良苦,群雁不我冯。yàn nú yì liáng kǔ,qún yàn bù wǒ féng。
夜深炬火灭复明,举网掩尽芦花翎。yè shēn jù huǒ miè fù míng,jǔ wǎng yǎn jǐn lú huā líng。

为清隐打化僧说偈

洪咨夔

云山幸不求吾是,鱼鸟依然笑我顽。yún shān xìng bù qiú wú shì,yú niǎo yī rán xiào wǒ wán。
自欲入城持钵去,扣门可煞老僧闲。zì yù rù chéng chí bō qù,kòu mén kě shā lǎo sēng xián。

直玉堂作

洪咨夔

禁门深锁寂无哗,浓墨淋漓两相麻。jìn mén shēn suǒ jì wú huā,nóng mò lín lí liǎng xiāng má。
唱彻五更天未晓,一池月浸紫薇花。chàng chè wǔ gèng tiān wèi xiǎo,yī chí yuè jìn zǐ wēi huā。