古诗词

渔父

吴镇

绿杨湾里夕阳微。lǜ yáng wān lǐ xī yáng wēi。
万里霞光浸落晖。wàn lǐ xiá guāng jìn luò huī。
击楫去,未能归。jī jí qù,wèi néng guī。
惊起沙鸥扑鹿飞。jīng qǐ shā ōu pū lù fēi。

吴镇

元嘉兴人,字仲圭,号梅花道人。性高介。不求仕进,隐于武塘,所居曰梅花庵,自署梅花庵主。工词翰,善画山水竹石,每题诗其上,时人号为三绝。与黄公望、倪瓒、王蒙为元末四大画家。有《梅花道人遗墨》。 吴镇的作品>>

猜您喜欢

题草亭诗意图

吴镇

依村构草亭,端方意匠宏。yī cūn gòu cǎo tíng,duān fāng yì jiàng hóng。
林深禽鸟乐,尘远竹松清。lín shēn qín niǎo lè,chén yuǎn zhú sōng qīng。
泉石俱延赏,琴书悦性情。quán shí jù yán shǎng,qín shū yuè xìng qíng。
何当谢凡近,任适慰平生。hé dāng xiè fán jìn,rèn shì wèi píng shēng。

董源小幅

吴镇

烟水冥迷山远近,高山临水更清寒。yān shuǐ míng mí shān yuǎn jìn,gāo shān lín shuǐ gèng qīng hán。
茆堂深倚林中搆,商舶遥从海岛还。máo táng shēn yǐ lín zhōng gòu,shāng bó yáo cóng hǎi dǎo hái。
云起乱峰生巧思,鸟飞残照入遐观。yún qǐ luàn fēng shēng qiǎo sī,niǎo fēi cán zhào rù xiá guān。
生绡仅尺无穷意,谁识经营惨澹间。shēng xiāo jǐn chǐ wú qióng yì,shuí shí jīng yíng cǎn dàn jiān。

顾恺之秋江晴嶂

吴镇

从来六法重长康,染得新图更郁苍。cóng lái liù fǎ zhòng zhǎng kāng,rǎn dé xīn tú gèng yù cāng。
万顷远横秋镜阔,千重林立彩云长。wàn qǐng yuǎn héng qiū jìng kuò,qiān zhòng lín lì cǎi yún zhǎng。
村村鸡犬鸣晴昼,两两樵渔话夕阳。cūn cūn jī quǎn míng qíng zhòu,liǎng liǎng qiáo yú huà xī yáng。
无限风烟谁得似?wú xiàn fēng yān shuí dé shì?
欲将此处付行藏。yù jiāng cǐ chù fù xíng cáng。

陆探微员峤仙游

吴镇

梅阁重重翠绕遮,时时云气飐平沙。méi gé zhòng zhòng cuì rào zhē,shí shí yún qì zhǎn píng shā。
千峰树色藏朝雨,百道江声送晚霞。qiān fēng shù sè cáng cháo yǔ,bǎi dào jiāng shēng sòng wǎn xiá。
洞古数留仙子迹,溪回深护羽人家。dòng gǔ shù liú xiān zi jì,xī huí shēn hù yǔ rén jiā。
遨游每忆无尘地,咫尺仍堪阅岁华。áo yóu měi yì wú chén dì,zhǐ chǐ réng kān yuè suì huá。

张僧繇翠嶂瑶林

吴镇

前峰突兀后峰攒,万木雕残景色阑。qián fēng tū wù hòu fēng zǎn,wàn mù diāo cán jǐng sè lán。
仙馆无人清磐杳,瑶蹊有客碧萝寒。xiān guǎn wú rén qīng pán yǎo,yáo qī yǒu kè bì luó hán。
一缣点染空青远,六法精深秀色团。yī jiān diǎn rǎn kōng qīng yuǎn,liù fǎ jīng shēn xiù sè tuán。
寄语故人珍袭处,僧繇还属画中看。jì yǔ gù rén zhēn xí chù,sēng yáo hái shǔ huà zhōng kàn。

张僧繇霜林云岫

吴镇

六朝画史知无几,吴下僧繇独擅场。liù cháo huà shǐ zhī wú jǐ,wú xià sēng yáo dú shàn chǎng。
百叠苍峦浮障起,千林绀叶入云长。bǎi dié cāng luán fú zhàng qǐ,qiān lín gàn yè rù yún zhǎng。
低回野渡钟声远,寂寞荒村树影凉。dī huí yě dù zhōng shēng yuǎn,jì mò huāng cūn shù yǐng liáng。
咫尺披图更萧瑟,短词何敢遂揄扬。zhǐ chǐ pī tú gèng xiāo sè,duǎn cí hé gǎn suì yú yáng。

衣杵山

吴镇

谁家捣衣杵,苍然古色深。shuí jiā dǎo yī chǔ,cāng rán gǔ sè shēn。
此杵徒在此,秋到不鸣砧。cǐ chǔ tú zài cǐ,qiū dào bù míng zhēn。

舍山

吴镇

巍然一舍起,载上塔层层。wēi rán yī shě qǐ,zài shàng tǎ céng céng。
七十二峰外,还逢见佛灯。qī shí èr fēng wài,hái féng jiàn fú dēng。

竹卷奉为松岩和尚助喜

吴镇

竿竿有参差,叶叶无量限。gān gān yǒu cān chà,yè yè wú liàng xiàn。
不根而自生,换却诸天眼。bù gēn ér zì shēng,huàn què zhū tiān yǎn。

题竹二十一首其三

吴镇

东山月生光,照我庭中竹。dōng shān yuè shēng guāng,zhào wǒ tíng zhōng zhú。
道人发清啸,爱此茕茕独。dào rén fā qīng xiào,ài cǐ qióng qióng dú。

题竹二十一首其三

吴镇

轻阴护绿苔,清风翻紫箨。qīng yīn hù lǜ tái,qīng fēng fān zǐ tuò。
未参玉版师,先放扬州鹤。wèi cān yù bǎn shī,xiān fàng yáng zhōu hè。

题竹二十一首其三

吴镇

挺挺霜中节,亭亭月下阴。tǐng tǐng shuāng zhōng jié,tíng tíng yuè xià yīn。
识得虚中理,何事可容心。shí dé xū zhōng lǐ,hé shì kě róng xīn。

题竹二十一首其三

吴镇

我以墨为戏,翻因墨作奴。wǒ yǐ mò wèi xì,fān yīn mò zuò nú。
当年若卤莽,何处役潜夫。dāng nián ruò lǔ mǎng,hé chù yì qián fū。

题竹二十一首其三

吴镇

落落不对俗,娟娟净无尘。luò luò bù duì sú,juān juān jìng wú chén。
缅怀湘渭中,岁寒时相亲。miǎn huái xiāng wèi zhōng,suì hán shí xiāng qīn。

题竹二十一首其三

吴镇

众木摇落时,此君特苍然。zhòng mù yáo luò shí,cǐ jūn tè cāng rán。
节直心愈空,抱独全其天。jié zhí xīn yù kōng,bào dú quán qí tiān。
1431234567»