古诗词

还里

陈师道

旷士爱吾庐,游子悲故乡。kuàng shì ài wú lú,yóu zi bēi gù xiāng。
慷慨四方志,老衰但悲伤。kāng kǎi sì fāng zhì,lǎo shuāi dàn bēi shāng。
虚名自成误,失得略相当。xū míng zì chéng wù,shī dé lüè xiāng dāng。
暮年还家乐,未觉道路长。mù nián hái jiā lè,wèi jué dào lù zhǎng。
闾里喜我来,车马塞康庄。lǘ lǐ xǐ wǒ lái,chē mǎ sāi kāng zhuāng。
争前借言色,草木亦晶光。zhēng qián jiè yán sè,cǎo mù yì jīng guāng。
向来千人聚,一老独倘佯。xiàng lái qiān rén jù,yī lǎo dú tǎng yáng。
手开南阳阡,松柏郁苍苍。shǒu kāi nán yáng qiān,sōng bǎi yù cāng cāng。
永愿守一丘,脱身万里航。yǒng yuàn shǒu yī qiū,tuō shēn wàn lǐ háng。
平生功名念,倒海浣我肠。píng shēng gōng míng niàn,dào hǎi huàn wǒ cháng。
款段引下泽,断弦更空觞。kuǎn duàn yǐn xià zé,duàn xián gèng kōng shāng。
尚恐北山南,有文移路傍。shàng kǒng běi shān nán,yǒu wén yí lù bàng。
陈师道

陈师道

陈师道(1053~1102)北宋官员、诗人。字履常,一字无己,号后山居士,汉族,彭城(今江苏徐州)人。元祐初苏轼等荐其文行,起为徐州教授,历仕太学博士、颖州教授、秘书省正字。一生安贫乐道,闭门苦吟,有“闭门觅句陈无己”之称。陈师道为苏门六君子之一,江西诗派重要作家。亦能词,其词风格与诗相近,以拗峭惊警见长。但其诗、词存在着内容狭窄、词意艰涩之病。著有《后山先生集》,词有《后山词》。 陈师道的作品>>

猜您喜欢

妾薄命二首

陈师道

叶落风不起,山空花自红。yè luò fēng bù qǐ,shān kōng huā zì hóng。
捐世不待老,惠妾无其终。juān shì bù dài lǎo,huì qiè wú qí zhōng。
一死尚可忍,百岁何当穷。yī sǐ shàng kě rěn,bǎi suì hé dāng qióng。
天地岂不宽,妾身自不容。tiān dì qǐ bù kuān,qiè shēn zì bù róng。
死者如有知,杀身以相从。sǐ zhě rú yǒu zhī,shā shēn yǐ xiāng cóng。
向来歌舞处,夜雨鸣寒蛩。xiàng lái gē wǔ chù,yè yǔ míng hán qióng。

除夜对酒赠少章

陈师道

岁晚身何托,灯前客未空。suì wǎn shēn hé tuō,dēng qián kè wèi kōng。
半生忧患里,一梦有无中。bàn shēng yōu huàn lǐ,yī mèng yǒu wú zhōng。
发短愁催白,颜衰酒借红。fā duǎn chóu cuī bái,yán shuāi jiǔ jiè hóng。
我歌君起舞,潦倒略相同。wǒ gē jūn qǐ wǔ,lǎo dào lüè xiāng tóng。

十七日观潮

陈师道

漫漫平沙走白虹,瑶台失手玉杯空。màn màn píng shā zǒu bái hóng,yáo tái shī shǒu yù bēi kōng。
晴天摇动清江底,晚日浮沉急浪中。qíng tiān yáo dòng qīng jiāng dǐ,wǎn rì fú chén jí làng zhōng。