古诗词

城山松隐岩

陈宓

谷城岩穴似飞来,十里湖光镜面开。gǔ chéng yán xué shì fēi lái,shí lǐ hú guāng jìng miàn kāi。
夜雨松窗僧榻静,秋风柳岸钓船回。yè yǔ sōng chuāng sēng tà jìng,qiū fēng liǔ àn diào chuán huí。
寻幽便扣生云洞,乘兴还登呼月台。xún yōu biàn kòu shēng yún dòng,chéng xīng hái dēng hū yuè tái。
每对西湖吟咏处,令人偏忆故山梅。měi duì xī hú yín yǒng chù,lìng rén piān yì gù shān méi。

陈宓

宋兴化军莆田人,字师复,号复斋。陈定弟。少从朱熹学。历泉州南安盐税,知安溪县。宁宗嘉定七年,入监进奏院,上书言时弊,慷慨尽言。迁军器监簿,又上言指陈三弊。出知南康军,改南剑州,救灾济民,多有惠政。后以直秘阁主管崇禧观。有《论语注义问答》、《春秋三传抄》、《读通鉴纲目》、《唐史赘疣》等。 陈宓的作品>>

猜您喜欢

咏荔子

陈宓

天垂甘露绛绡囊,凝作清冰更有香。tiān chuí gān lù jiàng xiāo náng,níng zuò qīng bīng gèng yǒu xiāng。
偏与荷花妒颜色,不教卢橘见容光。piān yǔ hé huā dù yán sè,bù jiào lú jú jiàn róng guāng。
蔡公笔妙曾分品,坡老名高合得尝。cài gōng bǐ miào céng fēn pǐn,pō lǎo míng gāo hé dé cháng。
最喜不为妃子污,千年风月水云乡。zuì xǐ bù wèi fēi zi wū,qiān nián fēng yuè shuǐ yún xiāng。

南康喜雪

陈宓

万里乾坤一玉山,新春都作腊前寒。wàn lǐ qián kūn yī yù shān,xīn chūn dōu zuò là qián hán。
满园柳眼未曾破,何处梅花如许残。mǎn yuán liǔ yǎn wèi céng pò,hé chù méi huā rú xǔ cán。
䔩䔩每惊穿屋至,疏疏偏称隔帘看。měi jīng chuān wū zhì,shū shū piān chēng gé lián kàn。
自惭老守无恩惠,空叹编氓出户难。zì cán lǎo shǒu wú ēn huì,kōng tàn biān máng chū hù nán。

和天台戴复古韵

陈宓

半生胸次著嵯峨,到得庐山鬓欲皤。bàn shēng xiōng cì zhù cuó é,dào dé lú shān bìn yù pó。
列岫但蒙排闼入,一壶未许扣舷歌。liè xiù dàn méng pái tà rù,yī hú wèi xǔ kòu xián gē。
清风六月犹嫌剩,明月三秋不厌多。qīng fēng liù yuè yóu xián shèng,míng yuè sān qiū bù yàn duō。
拟向清朝新白鹿,结茅深处傍松坡。nǐ xiàng qīng cháo xīn bái lù,jié máo shēn chù bàng sōng pō。

题开先

陈宓

距城近只十五里,三度来游两载中。jù chéng jìn zhǐ shí wǔ lǐ,sān dù lái yóu liǎng zài zhōng。
山骨漱来成白玉,水痕深处见苍龙。shān gǔ shù lái chéng bái yù,shuǐ hén shēn chù jiàn cāng lóng。
竹间待月为佳友,柱上留题忆长公。zhú jiān dài yuè wèi jiā yǒu,zhù shàng liú tí yì zhǎng gōng。
此去重来知几日,携家恋别莫匆匆。cǐ qù zhòng lái zhī jǐ rì,xié jiā liàn bié mò cōng cōng。

八月十日同潘王游曾城和潘韵

陈宓

羌庐聚处秋将半,山色湖光翠映璃。qiāng lú jù chù qiū jiāng bàn,shān sè hú guāng cuì yìng lí。
河汉乘槎端可到,蓬壶跨海屹难移。hé hàn chéng chá duān kě dào,péng hú kuà hǎi yì nán yí。
织织天外知商舶,猎猎沙头见酒旗。zhī zhī tiān wài zhī shāng bó,liè liè shā tóu jiàn jiǔ qí。
欲豁尘襟须得月,题诗仍记共来时。yù huō chén jīn xū dé yuè,tí shī réng jì gòng lái shí。

泛舟游曾城阻风

陈宓

奉亲来此别湖山,九日先偷一日闲。fèng qīn lái cǐ bié hú shān,jiǔ rì xiān tōu yī rì xián。
四面平铺苍玉佩,远峰偏结碧螺鬟。sì miàn píng pù cāng yù pèi,yuǎn fēng piān jié bì luó huán。
一杯且奉慈颜喜,两载真成短鬓斑。yī bēi qiě fèng cí yán xǐ,liǎng zài zhēn chéng duǎn bìn bān。
珍重南风如有意,片帆留滞故相攀。zhēn zhòng nán fēng rú yǒu yì,piàn fān liú zhì gù xiāng pān。

题云石深趣堂

陈宓

广文官舍先无尘,谁著岚光几上陈。guǎng wén guān shě xiān wú chén,shuí zhù lán guāng jǐ shàng chén。
个里尽消三伏暑,胸中长作四时春。gè lǐ jǐn xiāo sān fú shǔ,xiōng zhōng zhǎng zuò sì shí chūn。
不因泉石耽成癖,那识箪瓢味更真。bù yīn quán shí dān chéng pǐ,nà shí dān piáo wèi gèng zhēn。
顾我年来羁吏鞅,清闲羞见读书人。gù wǒ nián lái jī lì yāng,qīng xián xiū jiàn dú shū rén。

和傅监仓

陈宓

五月秧针尚未匀,忍看沟底欲生尘。wǔ yuè yāng zhēn shàng wèi yún,rěn kàn gōu dǐ yù shēng chén。
祷祈已久劳州邑,禳禬终当徇士民。dǎo qí yǐ jiǔ láo zhōu yì,ráng guì zhōng dāng xùn shì mín。
天道岂云难感格,人心无过定恭寅。tiān dào qǐ yún nán gǎn gé,rén xīn wú guò dìng gōng yín。
新诗见宠非吾事,霖雨须还岩筑人。xīn shī jiàn chǒng fēi wú shì,lín yǔ xū hái yán zhù rén。

题缺

陈宓

诗跨唐人未数钱,定应妙思入风烟。shī kuà táng rén wèi shù qián,dìng yīng miào sī rù fēng yān。
才堪华国华宁老,句得惊人即是仙。cái kān huá guó huá níng lǎo,jù dé jīng rén jí shì xiān。
世事但将酬一醉,侯封那可敌千篇。shì shì dàn jiāng chóu yī zuì,hóu fēng nà kě dí qiān piān。
天葩况值春初到,蜂蝶纷纷看扑缘。tiān pā kuàng zhí chūn chū dào,fēng dié fēn fēn kàn pū yuán。

次方诗境韵

陈宓

久别何人与砭肓,新诗见寄味偏长。jiǔ bié hé rén yǔ biān huāng,xīn shī jiàn jì wèi piān zhǎng。
求仙已得丹升鼎,凿石仍成玉作堂。qiú xiān yǐ dé dān shēng dǐng,záo shí réng chéng yù zuò táng。
暖日松筠香北牖,清风书卷散东床。nuǎn rì sōng yún xiāng běi yǒu,qīng fēng shū juǎn sàn dōng chuáng。
静中剩得无穷味,笑看蜂衙早晚忙。jìng zhōng shèng dé wú qióng wèi,xiào kàn fēng yá zǎo wǎn máng。

和饶司理

陈宓

往年曾识老名儒,今日方欣拜履初。wǎng nián céng shí lǎo míng rú,jīn rì fāng xīn bài lǚ chū。
小试不妨三语掾,平生何止五车书。xiǎo shì bù fáng sān yǔ yuàn,píng shēng hé zhǐ wǔ chē shū。
词源已作泉初注,德性仍知玉不如。cí yuán yǐ zuò quán chū zhù,dé xìng réng zhī yù bù rú。
自古活人由小利,会看囹圄著园蔬。zì gǔ huó rén yóu xiǎo lì,huì kàn líng yǔ zhù yuán shū。

和方机宜

陈宓

侵晓同穿紫翠寒,轻云随步去仍还。qīn xiǎo tóng chuān zǐ cuì hán,qīng yún suí bù qù réng hái。
谁言滨海无多地,著得擎天有底山。shuí yán bīn hǎi wú duō dì,zhù dé qíng tiān yǒu dǐ shān。
空阔望中愁目短,险巇历尽觉心顽。kōng kuò wàng zhōng chóu mù duǎn,xiǎn xī lì jǐn jué xīn wán。
石田樵汲真堪絬,岂惜疏茅结一间。shí tián qiáo jí zhēn kān xiè,qǐ xī shū máo jié yī jiān。

和方机宜

陈宓

绝顶樵翁总是仙,花红草绿自年年。jué dǐng qiáo wēng zǒng shì xiān,huā hóng cǎo lǜ zì nián nián。
琼楼玉宇成虚诞,盘石长松足醉眠。qióng lóu yù yǔ chéng xū dàn,pán shí zhǎng sōng zú zuì mián。
小窦偏能施雨泽,深崖常恐出云烟。xiǎo dòu piān néng shī yǔ zé,shēn yá cháng kǒng chū yún yān。
游人合作宿山计,家在孤城返照边。yóu rén hé zuò sù shān jì,jiā zài gū chéng fǎn zhào biān。

和郑潜夫游山韵

陈宓

千仞巑岏本自平,只应苍步欠徐行。qiān rèn cuán wán běn zì píng,zhǐ yīng cāng bù qiàn xú xíng。
回崖净拭连城璧,廉石高罗武库兵。huí yá jìng shì lián chéng bì,lián shí gāo luó wǔ kù bīng。
风易生云常澒洞,泉能作雨转甘清。fēng yì shēng yún cháng hòng dòng,quán néng zuò yǔ zhuǎn gān qīng。
重游须待九秋后,已约猿猱管送迎。zhòng yóu xū dài jiǔ qiū hòu,yǐ yuē yuán náo guǎn sòng yíng。

和潘瓜山游山韵

陈宓

直上通天只一门,千寻璧玉荐洼尊。zhí shàng tōng tiān zhǐ yī mén,qiān xún bì yù jiàn wā zūn。
低头直笑海堪挹,举手常惊斗可扪。dī tóu zhí xiào hǎi kān yì,jǔ shǒu cháng jīng dòu kě mén。
有月襟怀增洒落,无风衣袂自飞翻。yǒu yuè jīn huái zēng sǎ luò,wú fēng yī mèi zì fēi fān。
山灵想见开颜笑,日暮游人列炬喧。shān líng xiǎng jiàn kāi yán xiào,rì mù yóu rén liè jù xuān。