古诗词

大目寺牡丹

陈宓

行人那得不如狂,谪下仙真衣锦裳。xíng rén nà dé bù rú kuáng,zhé xià xiān zhēn yī jǐn shang。
要识洛阳姚魏色,烦君千里到维扬。yào shí luò yáng yáo wèi sè,fán jūn qiān lǐ dào wéi yáng。

陈宓

宋兴化军莆田人,字师复,号复斋。陈定弟。少从朱熹学。历泉州南安盐税,知安溪县。宁宗嘉定七年,入监进奏院,上书言时弊,慷慨尽言。迁军器监簿,又上言指陈三弊。出知南康军,改南剑州,救灾济民,多有惠政。后以直秘阁主管崇禧观。有《论语注义问答》、《春秋三传抄》、《读通鉴纲目》、《唐史赘疣》等。 陈宓的作品>>

猜您喜欢

道中即事

陈宓

春阴不辨夕阳斜,漫宿深村小隐家。chūn yīn bù biàn xī yáng xié,màn sù shēn cūn xiǎo yǐn jiā。
石溅流泉成急雨,露妆枯树作新花。shí jiàn liú quán chéng jí yǔ,lù zhuāng kū shù zuò xīn huā。
但欣麦陇千山秀,不恨芒鞋十里沙。dàn xīn mài lǒng qiān shān xiù,bù hèn máng xié shí lǐ shā。
悠远山川还兴尽,不知何日抵京华。yōu yuǎn shān chuān hái xīng jǐn,bù zhī hé rì dǐ jīng huá。

瓶梅

陈宓

为怕凋零不忍栽,问云何处正初开。wèi pà diāo líng bù rěn zāi,wèn yún hé chù zhèng chū kāi。
小窗尽日看春至,短帽无人彻夜陪。xiǎo chuāng jǐn rì kàn chūn zhì,duǎn mào wú rén chè yè péi。
光景长如新月上,杖藜懒向小园隈。guāng jǐng zhǎng rú xīn yuè shàng,zhàng lí lǎn xiàng xiǎo yuán wēi。
最怜飞玉朝来见,不怪狂风急雨催。zuì lián fēi yù cháo lái jiàn,bù guài kuáng fēng jí yǔ cuī。

酷热

陈宓

赤日当空雨汗流,行人小立尽咨愁。chì rì dāng kōng yǔ hàn liú,xíng rén xiǎo lì jǐn zī chóu。
谁知天使阳居夏,要作人间岁有秋。shuí zhī tiān shǐ yáng jū xià,yào zuò rén jiān suì yǒu qiū。
鳞介洪纤皆自遂,林泉澹泊可无求。lín jiè hóng xiān jiē zì suì,lín quán dàn pō kě wú qiú。
须思一夜西风起,便到无衣远客头。xū sī yī yè xī fēng qǐ,biàn dào wú yī yuǎn kè tóu。

赠翁子西

陈宓

先生道古背今驰,羁丱诗书两鬓丝。xiān shēng dào gǔ bèi jīn chí,jī guàn shī shū liǎng bìn sī。
进取不随馀子后,文章曾作几人师。jìn qǔ bù suí yú zi hòu,wén zhāng céng zuò jǐ rén shī。
未施天上经纶手,且放胸中玉佩词。wèi shī tiān shàng jīng lún shǒu,qiě fàng xiōng zhōng yù pèi cí。
三复荔台佳句法,千年风雅有谁追。sān fù lì tái jiā jù fǎ,qiān nián fēng yǎ yǒu shuí zhuī。

黄梅

陈宓

来禽青李不待熟,枝上作酸能晚黄。lái qín qīng lǐ bù dài shú,zhī shàng zuò suān néng wǎn huáng。
期与齑盐同事业,每因烟雨长风光。qī yǔ jī yán tóng shì yè,měi yīn yān yǔ zhǎng fēng guāng。
丹心只有帝心识,苦口宁为众口尝。dān xīn zhǐ yǒu dì xīn shí,kǔ kǒu níng wèi zhòng kǒu cháng。
掷弃道旁同敝帚,有人负鼎去干汤。zhì qì dào páng tóng bì zhǒu,yǒu rén fù dǐng qù gàn tāng。

和翁子雅

陈宓

积中顺和发英华,咳唾珠玑擅百家。jī zhōng shùn hé fā yīng huá,ké tuò zhū jī shàn bǎi jiā。
圆似广场驰小弹,熟于夷路驾轻车。yuán shì guǎng chǎng chí xiǎo dàn,shú yú yí lù jià qīng chē。
绮词新濯蜀江锦,险韵难追河汉槎。qǐ cí xīn zhuó shǔ jiāng jǐn,xiǎn yùn nán zhuī hé hàn chá。
怪见春归不游赏,由来笔下有奇葩。guài jiàn chūn guī bù yóu shǎng,yóu lái bǐ xià yǒu qí pā。

和方丞咏梅

陈宓

从来天道尚栽培,妙手仍能顷刻开。cóng lái tiān dào shàng zāi péi,miào shǒu réng néng qǐng kè kāi。
万壑千崖收腊去,三花两蕊唤春回。wàn hè qiān yá shōu là qù,sān huā liǎng ruǐ huàn chūn huí。
松筠早结同心友,桃李真堪后乘陪。sōng yún zǎo jié tóng xīn yǒu,táo lǐ zhēn kān hòu chéng péi。
调鼎工夫在朝夕,如何方向此中栽。diào dǐng gōng fū zài cháo xī,rú hé fāng xiàng cǐ zhōng zāi。

到三山

陈宓

违乡数驿肆驰驱,正是年华欲换时。wéi xiāng shù yì sì chí qū,zhèng shì nián huá yù huàn shí。
山色万家开户牖,水锦十里列旌旗。shān sè wàn jiā kāi hù yǒu,shuǐ jǐn shí lǐ liè jīng qí。
物情欣泰随方见,世态暄凉只自知。wù qíng xīn tài suí fāng jiàn,shì tài xuān liáng zhǐ zì zhī。
一别南台兹六载,重来尽记道间奇。yī bié nán tái zī liù zài,zhòng lái jǐn jì dào jiān qí。

过黄源岭

陈宓

此是辞家第几程,道由剑岭出峥嵘。cǐ shì cí jiā dì jǐ chéng,dào yóu jiàn lǐng chū zhēng róng。
上穿密霭闻天语,下领浮云作雨行。shàng chuān mì ǎi wén tiān yǔ,xià lǐng fú yún zuò yǔ xíng。
千仞直从人面起,一尘不向马蹄生。qiān rèn zhí cóng rén miàn qǐ,yī chén bù xiàng mǎ tí shēng。
虽惭仁智粗知乐,憩听疏松夹水声。suī cán rén zhì cū zhī lè,qì tīng shū sōng jiā shuǐ shēng。

题剑滩

陈宓

山在溪中水在山,人生何处鬼门关。shān zài xī zhōng shuǐ zài shān,rén shēng hé chù guǐ mén guān。
数声柔橹风雷外,一叶轻舟剑戟间。shù shēng róu lǔ fēng léi wài,yī yè qīng zhōu jiàn jǐ jiān。
为问片时惊陷溺,何如竟日缓跻攀。wèi wèn piàn shí jīng xiàn nì,hé rú jìng rì huǎn jī pān。
信知行险非天命,垣道从来绝后艰。xìn zhī xíng xiǎn fēi tiān mìng,yuán dào cóng lái jué hòu jiān。

吉溪见桃花

陈宓

山中开落不逢人,我为持杯一笑频。shān zhōng kāi luò bù féng rén,wǒ wèi chí bēi yī xiào pín。
最喜绿阴成子早,却嫌红蕊折枝频。zuì xǐ lǜ yīn chéng zi zǎo,què xián hóng ruǐ zhé zhī pín。
已勾蛱蝶轻遮雨,更约溪风细护春。yǐ gōu jiá dié qīng zhē yǔ,gèng yuē xī fēng xì hù chūn。
万点武陵归去日,应无一叶到嚣尘。wàn diǎn wǔ líng guī qù rì,yīng wú yī yè dào xiāo chén。

南剑值雪

陈宓

一夜茅檐冻雨声,晓来千岫照人明。yī yè máo yán dòng yǔ shēng,xiǎo lái qiān xiù zhào rén míng。
真同煮海盐花瑞,不见因风柳絮轻。zhēn tóng zhǔ hǎi yán huā ruì,bù jiàn yīn fēng liǔ xù qīng。
游子不愁衣短薄,农夫剩喜岁丰成。yóu zi bù chóu yī duǎn báo,nóng fū shèng xǐ suì fēng chéng。
竹篱草舍犹堪赏,况映镡津一水清。zhú lí cǎo shě yóu kān shǎng,kuàng yìng chán jīn yī shuǐ qīng。

题致爽亭

陈宓

山水围中宅一区,小亭花柳足康娱。shān shuǐ wéi zhōng zhái yī qū,xiǎo tíng huā liǔ zú kāng yú。
勾牵诗思千篇有,斗擞征尘一点无。gōu qiān shī sī qiān piān yǒu,dòu sǒu zhēng chén yī diǎn wú。
秉烛风檐费遮逻,闭窗云雾巧窥?。bǐng zhú fēng yán fèi zhē luó,bì chuāng yún wù qiǎo kuī yú。
凭谁起唤王摩诘,写作渊明归去图。píng shuí qǐ huàn wáng mó jí,xiě zuò yuān míng guī qù tú。

妙寂院访梅

陈宓

山寒尽日少人知,调鼎风流却在兹。shān hán jǐn rì shǎo rén zhī,diào dǐng fēng liú què zài zī。
但得此君为益友,不嫌青女妒妍姿。dàn dé cǐ jūn wèi yì yǒu,bù xián qīng nǚ dù yán zī。
应愁我辈来何晚,岂共春风别有私。yīng chóu wǒ bèi lái hé wǎn,qǐ gòng chūn fēng bié yǒu sī。
不忍折枝飞减玉,留看小雨弄黄时。bù rěn zhé zhī fēi jiǎn yù,liú kàn xiǎo yǔ nòng huáng shí。

和赵仲白

陈宓

不踏人间桃李场,要看梅花带严霜。bù tà rén jiān táo lǐ chǎng,yào kàn méi huā dài yán shuāng。
敷成妙赋飘飘意,吐出新诗字字香。fū chéng miào fù piāo piāo yì,tǔ chū xīn shī zì zì xiāng。
爽致青山期取友,高情春昼与俱长。shuǎng zhì qīng shān qī qǔ yǒu,gāo qíng chūn zhòu yǔ jù zhǎng。
苏黄不作希佳士,被褐怀珠夺月光。sū huáng bù zuò xī jiā shì,bèi hè huái zhū duó yuè guāng。