古诗词

题龟峰

谢枋得

三十二峰峰最高,脚踏高处真人豪。sān shí èr fēng fēng zuì gāo,jiǎo tà gāo chù zhēn rén háo。
远观灵山一培嵝,俯视彭蠡无波涛。yuǎn guān líng shān yī péi lǒu,fǔ shì péng lí wú bō tāo。
眼明始见沧海阔,心闲却怜人世劳。yǎn míng shǐ jiàn cāng hǎi kuò,xīn xián què lián rén shì láo。
后百千年谁独立,万古一览皆秋毫。hòu bǎi qiān nián shuí dú lì,wàn gǔ yī lǎn jiē qiū háo。
谢枋得

谢枋得

谢枋得(1226~1289年):南宋进士,江西信州弋阳人,字君直,号叠山,别号依斋,担任六部侍郎,聪明过人,文章奇绝;学通“六经”,淹贯百家,带领义军在江东抗元,被俘不屈,在北京殉国,作品收录在《叠山集》。 谢枋得的作品>>

猜您喜欢

书林十景书林笔峰

谢枋得

古阴寂寂人踪稀,一泓凝碧环招提。gǔ yīn jì jì rén zōng xī,yī hóng níng bì huán zhāo tí。
洪音清韵系风雨,山鸣谷响声迟迟。hóng yīn qīng yùn xì fēng yǔ,shān míng gǔ xiǎng shēng chí chí。
昧爽初分天欲晓,岚气升腾迷木杪。mèi shuǎng chū fēn tiān yù xiǎo,lán qì shēng téng mí mù miǎo。
金乌鼓翼海色红,烁醒林中正栖鸟。jīn wū gǔ yì hǎi sè hóng,shuò xǐng lín zhōng zhèng qī niǎo。

书林十景书林笔峰

谢枋得

朔风吹折寒梅枝,严凝冻合彤云痴。shuò fēng chuī zhé hán méi zhī,yán níng dòng hé tóng yún chī。
华峰屹立亘今古,堆累积聚皆昏迷。huá fēng yì lì gèn jīn gǔ,duī lèi jī jù jiē hūn mí。
杨花飞舞盈三尺,蝶翅交加呈六出。yáng huā fēi wǔ yíng sān chǐ,dié chì jiāo jiā chéng liù chū。
朝阳发燄照乾坤,万壑千崖消粉饰。cháo yáng fā yàn zhào qián kūn,wàn hè qiān yá xiāo fěn shì。

与魏梅野

谢枋得

义熙陶令书甲子,春秋仲尼尊天王。yì xī táo lìng shū jiǎ zi,chūn qiū zhòng ní zūn tiān wáng。
孔明汉贼不两立,梁公寸念臣而皇。kǒng míng hàn zéi bù liǎng lì,liáng gōng cùn niàn chén ér huáng。

吾友张四居士为僧敢献善颂

谢枋得

天台罗汉形模,也学丹霞刬草。tiān tái luó hàn xíng mó,yě xué dān xiá chǎn cǎo。
少年大振宗风,好个五山长老。shǎo nián dà zhèn zōng fēng,hǎo gè wǔ shān zhǎng lǎo。

武夷山中

谢枋得

十年无梦得还家,独立青峰野水涯。shí nián wú mèng dé hái jiā,dú lì qīng fēng yě shuǐ yá。
天地寂寥山雨歇,几生修得到梅花?tiān dì jì liáo shān yǔ xiē,jǐ shēng xiū dé dào méi huā?
80123456