古诗词

嘉熙己亥大旱荒庚子夏麦熟

戴复古

濒海数十里,饥民及万家。bīn hǎi shù shí lǐ,jī mín jí wàn jiā。
雨多忧坏麦,春好忍看花。yǔ duō yōu huài mài,chūn hǎo rěn kàn huā。
凿浅疏田水,占晴视晚霞。záo qiǎn shū tián shuǐ,zhàn qíng shì wǎn xiá。
老农如鬼瘦,不住作生涯。lǎo nóng rú guǐ shòu,bù zhù zuò shēng yá。
戴复古

戴复古

戴复古(1167—?))南宋著名江湖派诗人。字式之,常居南塘石屏山,故自号石屏、石屏樵隐。天台黄岩(今属浙江台州)人。一生不仕,浪游江湖,后归家隐居,卒年八十余。曾从陆游学诗,作品受晚唐诗风影响,兼具江西诗派风格。部分作品抒发爱国思想,反映人民疾苦,具有现实意义。 戴复古的作品>>

猜您喜欢

郡圃寒食

戴复古

与民同乐一开园,佳节何曾禁得烟。yǔ mín tóng lè yī kāi yuán,jiā jié hé céng jìn dé yān。
拍岸绿波浮舴艋,翻空红袖打秋千。pāi àn lǜ bō fú zé měng,fān kōng hóng xiù dǎ qiū qiān。
眼看花柳心如醉,身在蓬瀛我亦仙。yǎn kàn huā liǔ xīn rú zuì,shēn zài péng yíng wǒ yì xiān。
明日徐翁坟上约,欲求竹帚恐无缘。míng rì xú wēng fén shàng yuē,yù qiú zhú zhǒu kǒng wú yuán。

杜仲高相遇约李尉

戴复古

胸中无地着尘埃,有我唯堪把酒杯。xiōng zhōng wú dì zhe chén āi,yǒu wǒ wéi kān bǎ jiǔ bēi。
苦恨好山移不得,生憎俗客去还来。kǔ hèn hǎo shān yí bù dé,shēng zēng sú kè qù hái lái。
秋风吹老东篱菊,春信搀开北岭梅。qiū fēng chuī lǎo dōng lí jú,chūn xìn chān kāi běi lǐng méi。
管领风光须我辈,急吹短笛棹船回。guǎn lǐng fēng guāng xū wǒ bèi,jí chuī duǎn dí zhào chuán huí。

题萧宰十二咏堂三山两水之亭

戴复古

百载园林复故庐,收功全在五车书。bǎi zài yuán lín fù gù lú,shōu gōng quán zài wǔ chē shū。
一翁二季苏家样,三水两山喻曲居。yī wēng èr jì sū jiā yàng,sān shuǐ liǎng shān yù qū jū。
十二咏成传不朽,三千篇出又何如。shí èr yǒng chéng chuán bù xiǔ,sān qiān piān chū yòu hé rú。
年来事事如人意,敢请先生赋遂初。nián lái shì shì rú rén yì,gǎn qǐng xiān shēng fù suì chū。

陪虞使君登岳阳楼

戴复古

片帆飞过洞庭来,百尺巍巍水面开。piàn fān fēi guò dòng tíng lái,bǎi chǐ wēi wēi shuǐ miàn kāi。
疑泛灵槎上河汉,如从弱水到蓬莱。yí fàn líng chá shàng hé hàn,rú cóng ruò shuǐ dào péng lái。
钧天广乐无闻矣,袖剑仙人安在哉。jūn tiān guǎng lè wú wén yǐ,xiù jiàn xiān rén ān zài zāi。
物物尽随波浪去,君山一点独崔嵬。wù wù jǐn suí bō làng qù,jūn shān yī diǎn dú cuī wéi。

赠洞霄道士

戴复古

高枕清流卧白云,灵龟骨相鹤精神。gāo zhěn qīng liú wò bái yún,líng guī gǔ xiāng hè jīng shén。
凡为九鍊山中客,定是群仙数内人。fán wèi jiǔ liàn shān zhōng kè,dìng shì qún xiān shù nèi rén。
驯虎岩前攀逸翠,□蚊亭下濯征尘。xùn hǔ yán qián pān yì cuì,wén tíng xià zhuó zhēng chén。
练师莫笑狂夫老,乞我金丹养病身。liàn shī mò xiào kuáng fū lǎo,qǐ wǒ jīn dān yǎng bìng shēn。

少算

戴复古

吾生落落果何为,世事纷纷无了期。wú shēng luò luò guǒ hé wèi,shì shì fēn fēn wú le qī。
少算人皆嘲我拙,多求我却笑人痴。shǎo suàn rén jiē cháo wǒ zhuō,duō qiú wǒ què xiào rén chī。
庭花密密疏疏蕊,溪柳长长短短枝。tíng huā mì mì shū shū ruǐ,xī liǔ zhǎng zhǎng duǎn duǎn zhī。
万事欲齐齐不得,天机政在不齐时。wàn shì yù qí qí bù dé,tiān jī zhèng zài bù qí shí。

南康六老堂

戴复古

庐山脚下开亭馆,柰此千峰百嶂何。lú shān jiǎo xià kāi tíng guǎn,nài cǐ qiān fēng bǎi zhàng hé。
逸少大书池上墨,少陵狂作醉时歌。yì shǎo dà shū chí shàng mò,shǎo líng kuáng zuò zuì shí gē。
碧荷秋老香犹在,好月夜深明更多。bì hé qiū lǎo xiāng yóu zài,hǎo yuè yè shēn míng gèng duō。
五老揖君天上笑,把杯相对酌金波。wǔ lǎo yī jūn tiān shàng xiào,bǎ bēi xiāng duì zhuó jīn bō。

阅世

戴复古

一懒一愚兼一痴,从教智士巧能为。yī lǎn yī yú jiān yī chī,cóng jiào zhì shì qiǎo néng wèi。
坦途失脚溪山险,暗室萌心天地知。tǎn tú shī jiǎo xī shān xiǎn,àn shì méng xīn tiān dì zhī。
江水长流无尽意,夕阳虽好不多时。jiāng shuǐ zhǎng liú wú jǐn yì,xī yáng suī hǎo bù duō shí。
老夫阅遍人间事,欲和寒山拾得诗。lǎo fū yuè biàn rén jiān shì,yù hé hán shān shí dé shī。

阅世

戴复古

积镪多金生怨尤,一温饱外更何求。jī qiāng duō jīn shēng yuàn yóu,yī wēn bǎo wài gèng hé qiú。
自甘韬遁陶元亮,不爱赢馀马少游。zì gān tāo dùn táo yuán liàng,bù ài yíng yú mǎ shǎo yóu。
何取累累兼若若,终成莫莫与休休。hé qǔ lèi lèi jiān ruò ruò,zhōng chéng mò mò yǔ xiū xiū。
花前适意三杯酒,万事忘机对白鸥。huā qián shì yì sān bēi jiǔ,wàn shì wàng jī duì bái ōu。

韩张亭

戴复古

此地曾栖双凤凰,登高怀古北风凉。cǐ dì céng qī shuāng fèng huáng,dēng gāo huái gǔ běi fēng liáng。
忠规万乘龙颜粲,谪遇千山鸟道荒。zhōng guī wàn chéng lóng yán càn,zhé yù qiān shān niǎo dào huāng。
百里邻居天作合,两贤名与日争光。bǎi lǐ lín jū tiān zuò hé,liǎng xián míng yǔ rì zhēng guāng。
几人缄口贪官职,身在朝廷志已忘。jǐ rén jiān kǒu tān guān zhí,shēn zài cháo tíng zhì yǐ wàng。

处世

戴复古

风波境界立身难,处世规模要放宽。fēng bō jìng jiè lì shēn nán,chù shì guī mó yào fàng kuān。
万事尽从忙里错,一心须向静中安。wàn shì jǐn cóng máng lǐ cuò,yī xīn xū xiàng jìng zhōng ān。
路当平处经行稳,人有常情耐久看。lù dāng píng chù jīng xíng wěn,rén yǒu cháng qíng nài jiǔ kàn。
直到始终无悔吝,旁生枝叶便多端。zhí dào shǐ zhōng wú huǐ lìn,páng shēng zhī yè biàn duō duān。

送别朱兼佥

戴复古

恰喜相逢又语离,愁于江上送君时。qià xǐ xiāng féng yòu yǔ lí,chóu yú jiāng shàng sòng jūn shí。
清谈未了风吹断,白发可怜天不知。qīng tán wèi le fēng chuī duàn,bái fā kě lián tiān bù zhī。
樗木自肥伤竹瘦,海棠偷放笑梅迟。chū mù zì féi shāng zhú shòu,hǎi táng tōu fàng xiào méi chí。
黄堂若问痴顽老,新有登楼二十诗。huáng táng ruò wèn chī wán lǎo,xīn yǒu dēng lóu èr shí shī。

题王制机新楼

戴复古

绿云图上新轮奂,弹压江山气势豪。lǜ yún tú shàng xīn lún huàn,dàn yā jiāng shān qì shì háo。
手拍危栏拂星斗,目穷沧海见波涛。shǒu pāi wēi lán fú xīng dòu,mù qióng cāng hǎi jiàn bō tāo。
人间何处望不到,天下有楼无此高。rén jiān hé chù wàng bù dào,tiān xià yǒu lóu wú cǐ gāo。
俯视河阳桃李巷,清风吹断市尘嚣。fǔ shì hé yáng táo lǐ xiàng,qīng fēng chuī duàn shì chén xiāo。

呈姚显叔奉亲送死极孝

戴复古

雁去多年缺寄音,扁舟无复到山阴。yàn qù duō nián quē jì yīn,biǎn zhōu wú fù dào shān yīn。
卧牛岗上经过少,下马陵前感慨深。wò niú gǎng shàng jīng guò shǎo,xià mǎ líng qián gǎn kǎi shēn。
细读文公千字诔,足知孝子一生心。xì dú wén gōng qiān zì lěi,zú zhī xiào zi yī shēng xīn。
无才为作招魂些,自有悲风宰树吟。wú cái wèi zuò zhāo hún xiē,zì yǒu bēi fēng zǎi shù yín。

题姚显叔南屿书院

戴复古

朝夕置身书卷间,纷华满眼几曾看。cháo xī zhì shēn shū juǎn jiān,fēn huá mǎn yǎn jǐ céng kàn。
山林不受尘埃涴,屋宇无多气象宽。shān lín bù shòu chén āi wò,wū yǔ wú duō qì xiàng kuān。
立脚怕随流俗转,留心学到古人难。lì jiǎo pà suí liú sú zhuǎn,liú xīn xué dào gǔ rén nán。
漫山桃李争春色,输与寒梅一点酸。màn shān táo lǐ zhēng chūn sè,shū yǔ hán méi yī diǎn suān。