古诗词

嘉定甲戌孟秋二十有七日起居舍人兼直学士院真德秀上殿直前奏边事不顾忌讳一疏万言援引古今铺陈方略忠谊感激辞章浩瀚诚有补于国家天台戴复古获见此疏伏读再三窃有所感敬效白乐天体以纪其事录于野史

戴复古

禁城鸡唱金门开,起居舍人携疏来。jìn chéng jī chàng jīn mén kāi,qǐ jū shě rén xié shū lái。
榻前一奏一万字,历历写出忠义怀。tà qián yī zòu yī wàn zì,lì lì xiě chū zhōng yì huái。
顿首惶恐臣昧死,越录敢言天下事。dùn shǒu huáng kǒng chén mèi sǐ,yuè lù gǎn yán tiān xià shì。
百年河洛行胡朔,恨满东南天一角。bǎi nián hé luò xíng hú shuò,hèn mǎn dōng nán tiān yī jiǎo。
夷甫诸人责未酬,志士愁眠剑锋落。yí fǔ zhū rén zé wèi chóu,zhì shì chóu mián jiàn fēng luò。
天意未回事难举,乡来一试成千误。tiān yì wèi huí shì nán jǔ,xiāng lái yī shì chéng qiān wù。
犬羊频岁自相屠,盛衰大抵由天数。quǎn yáng pín suì zì xiāng tú,shèng shuāi dà dǐ yóu tiān shù。
昨臣衔命出疆时,自期有去必无归。zuó chén xián mìng chū jiāng shí,zì qī yǒu qù bì wú guī。
屈膝穹庐当愤死,天相孤忠半道回。qū xī qióng lú dāng fèn sǐ,tiān xiāng gū zhōng bàn dào huí。
金山之下长江水,击楫中流书壮志。jīn shān zhī xià zhǎng jiāng shuǐ,jī jí zhōng liú shū zhuàng zhì。
东风吹上妙高台,略望江淮见形势。dōng fēng chuī shàng miào gāo tái,lüè wàng jiāng huái jiàn xíng shì。
形势从来只如此,几年待得天时至。xíng shì cóng lái zhǐ rú cǐ,jǐ nián dài dé tiān shí zhì。
朝廷为计保万全,往往忘却前朝耻。cháo tíng wèi jì bǎo wàn quán,wǎng wǎng wàng què qián cháo chǐ。
臣今未暇论规恢,胡虏已亡何虑哉。chén jīn wèi xiá lùn guī huī,hú lǔ yǐ wáng hé lǜ zāi。
中原旷地无人管,政恐英雄生草莱。zhōng yuán kuàng dì wú rén guǎn,zhèng kǒng yīng xióng shēng cǎo lái。
北方苦饥民骨立,万一东来窃吾粟。běi fāng kǔ jī mín gǔ lì,wàn yī dōng lái qiè wú sù。
边头诸州无铁壁,借问谁能备仓卒。biān tóu zhū zhōu wú tiě bì,jiè wèn shuí néng bèi cāng zú。
请朝廷,厉精兵,择良将。qǐng cháo tíng,lì jīng bīng,zé liáng jiāng。
办多多,策上上。bàn duō duō,cè shàng shàng。
更选人材,老练通达。gèng xuǎn rén cái,lǎo liàn tōng dá。
分守要冲,讲明方略。fēn shǒu yào chōng,jiǎng míng fāng lüè。
一贤可作万里城,一人可当百万兵。yī xián kě zuò wàn lǐ chéng,yī rén kě dāng bǎi wàn bīng。
坐令国势九鼎重,所赖君心一点明。zuò lìng guó shì jiǔ dǐng zhòng,suǒ lài jūn xīn yī diǎn míng。
长笺奏彻龙颜悦,继言臣愚进此说。zhǎng jiān zòu chè lóng yán yuè,jì yán chén yú jìn cǐ shuō。
言虽甚鄙用甚切,宸断必行天下福,勿谓儒生论迂阔。yán suī shén bǐ yòng shén qiè,chén duàn bì xíng tiān xià fú,wù wèi rú shēng lùn yū kuò。
臣之肝胆与人别,读书岂为文章设。chén zhī gān dǎn yǔ rén bié,dú shū qǐ wèi wén zhāng shè。
王师若出定中原,玉堂敢草平羌策。wáng shī ruò chū dìng zhōng yuán,yù táng gǎn cǎo píng qiāng cè。
戴复古

戴复古

戴复古(1167—?))南宋著名江湖派诗人。字式之,常居南塘石屏山,故自号石屏、石屏樵隐。天台黄岩(今属浙江台州)人。一生不仕,浪游江湖,后归家隐居,卒年八十余。曾从陆游学诗,作品受晚唐诗风影响,兼具江西诗派风格。部分作品抒发爱国思想,反映人民疾苦,具有现实意义。 戴复古的作品>>

猜您喜欢

新年自唱自和

戴复古

江山一夜雨,花柳九州春。jiāng shān yī yè yǔ,huā liǔ jiǔ zhōu chūn。
过节喜无事,谋欢要及辰。guò jié xǐ wú shì,móu huān yào jí chén。
年年仍岁岁,故故复新新。nián nián réng suì suì,gù gù fù xīn xīn。
把酒有馀恨,无从见古人。bǎ jiǔ yǒu yú hèn,wú cóng jiàn gǔ rén。

王深道奏名而归

戴复古

忠言犯时忌,决不中高科。zhōng yán fàn shí jì,jué bù zhōng gāo kē。
一日成名了,诸公属望多。yī rì chéng míng le,zhū gōng shǔ wàng duō。
还家宁久住,经世欲如何。hái jiā níng jiǔ zhù,jīng shì yù rú hé。
西涧一泓水,行通沧海波。xī jiàn yī hóng shuǐ,xíng tōng cāng hǎi bō。

闻严坦叔入朝再用前韵

戴复古

凄凉风雨日,强把瓮头春。qī liáng fēng yǔ rì,qiáng bǎ wèng tóu chūn。
独守空虚室,那逢耗磨辰。dú shǒu kōng xū shì,nà féng hào mó chén。
诗家青眼旧,世路白头新。shī jiā qīng yǎn jiù,shì lù bái tóu xīn。
每诵梅花句,一心思故人。měi sòng méi huā jù,yī xīn sī gù rén。

朱仲寔少府到官无几日即入佥幕官满送行二首

戴复古

才智人难及,上官能用贤。cái zhì rén nán jí,shàng guān néng yòng xián。
梅仙无一事,莲幕坐三年。méi xiān wú yī shì,lián mù zuò sān nián。
政誉倾千里,归途仰二天。zhèng yù qīng qiān lǐ,guī tú yǎng èr tiān。
辟书闻早上,松菊莫留连。pì shū wén zǎo shàng,sōng jú mò liú lián。

朱仲寔少府到官无几日即入佥幕官满送行二首

戴复古

孝友平生事,守廉天下难。xiào yǒu píng shēng shì,shǒu lián tiān xià nán。
居官一日俸,阖室几人餐。jū guān yī rì fèng,hé shì jǐ rén cān。
病骨何妨瘦,吟肩不肯寒。bìng gǔ hé fáng shòu,yín jiān bù kěn hán。
功名未须问,且奉版舆安。gōng míng wèi xū wèn,qiě fèng bǎn yú ān。

次韵旴江李君昉见寄二首时李在包守郡斋

戴复古

久作丹丘客,疑君去复来。jiǔ zuò dān qiū kè,yí jūn qù fù lái。
高吟闯风雅,妙句斫琼瑰。gāo yín chuǎng fēng yǎ,miào jù zhuó qióng guī。
道谊心千古,文章水一杯。dào yì xīn qiān gǔ,wén zhāng shuǐ yī bēi。
荷花时话别,别后又梅开。hé huā shí huà bié,bié hòu yòu méi kāi。

次韵旴江李君昉见寄二首时李在包守郡斋

戴复古

共醉荆溪酒,不论杯浅深。gòng zuì jīng xī jiǔ,bù lùn bēi qiǎn shēn。
定交从此日,识面早知心。dìng jiāo cóng cǐ rì,shí miàn zǎo zhī xīn。
久缺寒温问,忽闻长短吟。jiǔ quē hán wēn wèn,hū wén zhǎng duǎn yín。
玉霄亭下路,几夜梦相寻。yù xiāo tíng xià lù,jǐ yè mèng xiāng xún。

小园

戴复古

小园春欲半,老子作儿嬉。xiǎo yuán chūn yù bàn,lǎo zi zuò ér xī。
政喜花开蚤,还愁客到迟。zhèng xǐ huā kāi zǎo,hái chóu kè dào chí。
诗当得意处,酒到半酣时。shī dāng dé yì chù,jiǔ dào bàn hān shí。
蜂蝶来无数,无知却有知。fēng dié lái wú shù,wú zhī què yǒu zhī。

感寓三首

戴复古

古今通一理,趋向自多门。gǔ jīn tōng yī lǐ,qū xiàng zì duō mén。
贤士玉成美,贪夫金注昏。xián shì yù chéng měi,tān fū jīn zhù hūn。
谁知身是患,人以道为尊。shuí zhī shēn shì huàn,rén yǐ dào wèi zūn。
前辈□□死,姓名千载存。qián bèi sǐ,xìng míng qiān zài cún。

感寓三首

戴复古

谊利不同道,盛衰何用疑。yì lì bù tóng dào,shèng shuāi hé yòng yí。
布衣甘寂寞,纨裤自矜持。bù yī gān jì mò,wán kù zì jīn chí。
勿谓人为巧,待观天定时。wù wèi rén wèi qiǎo,dài guān tiān dìng shí。
铜山或饿死,富贵五羊皮。tóng shān huò è sǐ,fù guì wǔ yáng pí。

感寓三首

戴复古

自觉心无愧,何须座右铭。zì jué xīn wú kuì,hé xū zuò yòu míng。
人将金作坞,吾以石为屏。rén jiāng jīn zuò wù,wú yǐ shí wèi píng。
年老医难疗,天寒酒易醒。nián lǎo yī nán liáo,tiān hán jiǔ yì xǐng。
菊花香到死,不肯就飘零。jú huā xiāng dào sǐ,bù kěn jiù piāo líng。

为石云悼鹤

戴复古

瘗鹤有故事,花边结小茔。yì hè yǒu gù shì,huā biān jié xiǎo yíng。
不登千岁寿,无复九皋鸣。bù dēng qiān suì shòu,wú fù jiǔ gāo míng。
问汝缘何死,主翁无限情。wèn rǔ yuán hé sǐ,zhǔ wēng wú xiàn qíng。
最令人忆处,侧耳听松声。zuì lìng rén yì chù,cè ěr tīng sōng shēng。

新岁书怀四首

戴复古

衰年百病身,淳祐五年春。shuāi nián bǎi bìng shēn,chún yòu wǔ nián chūn。
尘世自多事,风光又一新。chén shì zì duō shì,fēng guāng yòu yī xīn。
乡人方拜相,野客自垂纶。xiāng rén fāng bài xiāng,yě kè zì chuí lún。
说与烟波侣,海滨非渭滨。shuō yǔ yān bō lǚ,hǎi bīn fēi wèi bīn。

新岁书怀四首

戴复古

七十九岁叟,时吟感寓诗。qī shí jiǔ suì sǒu,shí yín gǎn yù shī。
年高胡不死,身健欲何为。nián gāo hú bù sǐ,shēn jiàn yù hé wèi。
细柳绿垂地,小桃红满枝。xì liǔ lǜ chuí dì,xiǎo táo hóng mǎn zhī。
春风不到处,枯蔓挂疏篱。chūn fēng bù dào chù,kū màn guà shū lí。

新岁书怀四首

戴复古

老病从人笑,儿童识我谁。lǎo bìng cóng rén xiào,ér tóng shí wǒ shuí。
穷愁无地著,心事有天知。qióng chóu wú dì zhù,xīn shì yǒu tiān zhī。
鹊噪缘何喜,蛙鸣岂为私。què zào yuán hé xǐ,wā míng qǐ wèi sī。
如何得怀抱,长似醉眠时。rú hé dé huái bào,zhǎng shì zuì mián shí。