古诗词

嘉定甲戌孟秋二十有七日起居舍人兼直学士院真德秀上殿直前奏边事不顾忌讳一疏万言援引古今铺陈方略忠谊感激辞章浩瀚诚有补于国家天台戴复古获见此疏伏读再三窃有所感敬效白乐天体以纪其事录于野史

戴复古

禁城鸡唱金门开,起居舍人携疏来。jìn chéng jī chàng jīn mén kāi,qǐ jū shě rén xié shū lái。
榻前一奏一万字,历历写出忠义怀。tà qián yī zòu yī wàn zì,lì lì xiě chū zhōng yì huái。
顿首惶恐臣昧死,越录敢言天下事。dùn shǒu huáng kǒng chén mèi sǐ,yuè lù gǎn yán tiān xià shì。
百年河洛行胡朔,恨满东南天一角。bǎi nián hé luò xíng hú shuò,hèn mǎn dōng nán tiān yī jiǎo。
夷甫诸人责未酬,志士愁眠剑锋落。yí fǔ zhū rén zé wèi chóu,zhì shì chóu mián jiàn fēng luò。
天意未回事难举,乡来一试成千误。tiān yì wèi huí shì nán jǔ,xiāng lái yī shì chéng qiān wù。
犬羊频岁自相屠,盛衰大抵由天数。quǎn yáng pín suì zì xiāng tú,shèng shuāi dà dǐ yóu tiān shù。
昨臣衔命出疆时,自期有去必无归。zuó chén xián mìng chū jiāng shí,zì qī yǒu qù bì wú guī。
屈膝穹庐当愤死,天相孤忠半道回。qū xī qióng lú dāng fèn sǐ,tiān xiāng gū zhōng bàn dào huí。
金山之下长江水,击楫中流书壮志。jīn shān zhī xià zhǎng jiāng shuǐ,jī jí zhōng liú shū zhuàng zhì。
东风吹上妙高台,略望江淮见形势。dōng fēng chuī shàng miào gāo tái,lüè wàng jiāng huái jiàn xíng shì。
形势从来只如此,几年待得天时至。xíng shì cóng lái zhǐ rú cǐ,jǐ nián dài dé tiān shí zhì。
朝廷为计保万全,往往忘却前朝耻。cháo tíng wèi jì bǎo wàn quán,wǎng wǎng wàng què qián cháo chǐ。
臣今未暇论规恢,胡虏已亡何虑哉。chén jīn wèi xiá lùn guī huī,hú lǔ yǐ wáng hé lǜ zāi。
中原旷地无人管,政恐英雄生草莱。zhōng yuán kuàng dì wú rén guǎn,zhèng kǒng yīng xióng shēng cǎo lái。
北方苦饥民骨立,万一东来窃吾粟。běi fāng kǔ jī mín gǔ lì,wàn yī dōng lái qiè wú sù。
边头诸州无铁壁,借问谁能备仓卒。biān tóu zhū zhōu wú tiě bì,jiè wèn shuí néng bèi cāng zú。
请朝廷,厉精兵,择良将。qǐng cháo tíng,lì jīng bīng,zé liáng jiāng。
办多多,策上上。bàn duō duō,cè shàng shàng。
更选人材,老练通达。gèng xuǎn rén cái,lǎo liàn tōng dá。
分守要冲,讲明方略。fēn shǒu yào chōng,jiǎng míng fāng lüè。
一贤可作万里城,一人可当百万兵。yī xián kě zuò wàn lǐ chéng,yī rén kě dāng bǎi wàn bīng。
坐令国势九鼎重,所赖君心一点明。zuò lìng guó shì jiǔ dǐng zhòng,suǒ lài jūn xīn yī diǎn míng。
长笺奏彻龙颜悦,继言臣愚进此说。zhǎng jiān zòu chè lóng yán yuè,jì yán chén yú jìn cǐ shuō。
言虽甚鄙用甚切,宸断必行天下福,勿谓儒生论迂阔。yán suī shén bǐ yòng shén qiè,chén duàn bì xíng tiān xià fú,wù wèi rú shēng lùn yū kuò。
臣之肝胆与人别,读书岂为文章设。chén zhī gān dǎn yǔ rén bié,dú shū qǐ wèi wén zhāng shè。
王师若出定中原,玉堂敢草平羌策。wáng shī ruò chū dìng zhōng yuán,yù táng gǎn cǎo píng qiāng cè。
戴复古

戴复古

戴复古(1167—?))南宋著名江湖派诗人。字式之,常居南塘石屏山,故自号石屏、石屏樵隐。天台黄岩(今属浙江台州)人。一生不仕,浪游江湖,后归家隐居,卒年八十余。曾从陆游学诗,作品受晚唐诗风影响,兼具江西诗派风格。部分作品抒发爱国思想,反映人民疾苦,具有现实意义。 戴复古的作品>>

猜您喜欢

访张元德

戴复古

今宵何幸宿书林,议论从横感慨深。jīn xiāo hé xìng sù shū lín,yì lùn cóng héng gǎn kǎi shēn。
黄卷具传千古意,青灯照破几人心。huáng juǎn jù chuán qiān gǔ yì,qīng dēng zhào pò jǐ rén xīn。
狂夫嗜饮夜偷酒,污吏容私昼攫金。kuáng fū shì yǐn yè tōu jiǔ,wū lì róng sī zhòu jué jīn。
尧舜君民旧风俗,凡经几变到于今。yáo shùn jūn mín jiù fēng sú,fán jīng jǐ biàn dào yú jīn。

滕审言相遇话旧

戴复古

忆昨同君访月林,几年相别到于今。yì zuó tóng jūn fǎng yuè lín,jǐ nián xiāng bié dào yú jīn。
江山花草生诗梦,风雨忧愁长道心。jiāng shān huā cǎo shēng shī mèng,fēng yǔ yōu chóu zhǎng dào xīn。
久矣无波观古井,悠然得趣听鸣琴。jiǔ yǐ wú bō guān gǔ jǐng,yōu rán dé qù tīng míng qín。
一生奔走成何事,尘满征衫雪满簪。yī shēng bēn zǒu chéng hé shì,chén mǎn zhēng shān xuě mǎn zān。

陈孟参陈明子同游麻姑山

戴复古

麻姑坛上共登临,野客悠然起道心。má gū tán shàng gòng dēng lín,yě kè yōu rán qǐ dào xīn。
丹井汲泉深百尺,星杉耸壑到千寻。dān jǐng jí quán shēn bǎi chǐ,xīng shān sǒng hè dào qiān xún。
青莲花白仙踪远,乌桕叶红秋意深。qīng lián huā bái xiān zōng yuǎn,wū jiù yè hóng qiū yì shēn。
何用金盘擘麟脯,山肴浊酒可同斟。hé yòng jīn pán bāi lín pú,shān yáo zhuó jiǔ kě tóng zhēn。

兴国军晚春简吴提干

戴复古

几夜林间哭杜鹃,东风又作落花天。jǐ yè lín jiān kū dù juān,dōng fēng yòu zuò luò huā tiān。
青春不觉过三月,白发谁能满百年。qīng chūn bù jué guò sān yuè,bái fā shuí néng mǎn bǎi nián。
日射江波光闪闪,天连烟草碧芊芊。rì shè jiāng bō guāng shǎn shǎn,tiān lián yān cǎo bì qiān qiān。
异乡欲作登楼赋,心逐归鸿到海边。yì xiāng yù zuò dēng lóu fù,xīn zhú guī hóng dào hǎi biān。

朱子昂司户登滕王阁

戴复古

笑傲不禁秋兴长,登临谁复问滕王。xiào ào bù jìn qiū xīng zhǎng,dēng lín shuí fù wèn téng wáng。
江湖周折地襟带,云霞粲烂天文章。jiāng hú zhōu zhé dì jīn dài,yún xiá càn làn tiān wén zhāng。
人如野鹤何飘逸,目送飞鸿去渺茫。rén rú yě hè hé piāo yì,mù sòng fēi hóng qù miǎo máng。
安得雪醅三百斗,发君豪气对吾狂。ān dé xuě pēi sān bǎi dòu,fā jūn háo qì duì wú kuáng。

袁州化成岩李卫公谪居之地

戴复古

一岩端坐挹千峰,三两亭台胜概中。yī yán duān zuò yì qiān fēng,sān liǎng tíng tái shèng gài zhōng。
江水骤生连夜雨,松声吹下半天风。jiāng shuǐ zhòu shēng lián yè yǔ,sōng shēng chuī xià bàn tiān fēng。
因思世故吾头白,独步林皋夕照红。yīn sī shì gù wú tóu bái,dú bù lín gāo xī zhào hóng。
欲吐草茅忧国志,谁能唤起赞皇公。yù tǔ cǎo máo yōu guó zhì,shuí néng huàn qǐ zàn huáng gōng。

友松亭代松语

戴复古

从来岩壑守孤踪,岂料移归宝籞中。cóng lái yán hè shǒu gū zōng,qǐ liào yí guī bǎo yù zhōng。
幸在交游一人数,愿勤培植百年功。xìng zài jiāo yóu yī rén shù,yuàn qín péi zhí bǎi nián gōng。
朱门纵有三千客,青眼毋忘十八公。zhū mén zòng yǒu sān qiān kè,qīng yǎn wú wàng shí bā gōng。
根本既深枝叶茂,相期直上碧霄中。gēn běn jì shēn zhī yè mào,xiāng qī zhí shàng bì xiāo zhōng。

汪给事守鄂渚元宵代江夏宰吴熙仲献灯

戴复古

鄂州新得主人翁,今岁元宵便不同。è zhōu xīn dé zhǔ rén wēng,jīn suì yuán xiāo biàn bù tóng。
灯火夜深回昼日,管弦声动起春风。dēng huǒ yè shēn huí zhòu rì,guǎn xián shēng dòng qǐ chūn fēng。
辽天月借三秋白,陆地莲开十丈红。liáo tiān yuè jiè sān qiū bái,lù dì lián kāi shí zhàng hóng。
妙手信能移造化,速宜归去补苍穹。miào shǒu xìn néng yí zào huà,sù yí guī qù bǔ cāng qióng。

汪给事守鄂渚元宵代江夏宰吴熙仲献灯

戴复古

一晴收尽四山云,天与黄堂作好春。yī qíng shōu jǐn sì shān yún,tiān yǔ huáng táng zuò hǎo chūn。
西楚东吴献风月,南楼北榭拥星辰。xī chǔ dōng wú xiàn fēng yuè,nán lóu běi xiè yōng xīng chén。
扶持入郭观灯叟,歌舞拦街醉酒人。fú chí rù guō guān dēng sǒu,gē wǔ lán jiē zuì jiǔ rén。
此是太平真气象,今年第一个良辰。cǐ shì tài píng zhēn qì xiàng,jīn nián dì yī gè liáng chén。

京口别石龟翁际可

戴复古

把剑樽前砍地歌,有何留恋此蹉跎。bǎ jiàn zūn qián kǎn dì gē,yǒu hé liú liàn cǐ cuō tuó。
心期难与俗子道,世事不如人意多。xīn qī nán yǔ sú zi dào,shì shì bù rú rén yì duō。
莲叶已空犹有藕,菊花虽老不成莎。lián yè yǐ kōng yóu yǒu ǒu,jú huā suī lǎo bù chéng shā。
扁舟四海五湖上,何处不堪披钓蓑。biǎn zhōu sì hǎi wǔ hú shàng,hé chù bù kān pī diào suō。

读放翁先生剑南诗草

戴复古

茶山衣钵放翁诗,南渡百年无此奇。chá shān yī bō fàng wēng shī,nán dù bǎi nián wú cǐ qí。
入妙文章本平澹,等闲言语变瑰琦。rù miào wén zhāng běn píng dàn,děng xián yán yǔ biàn guī qí。
三春花柳天裁剪,历代兴衰世转移。sān chūn huā liǔ tiān cái jiǎn,lì dài xīng shuāi shì zhuǎn yí。
李杜陈黄题不尽,先生模写一无遗。lǐ dù chén huáng tí bù jǐn,xiān shēng mó xiě yī wú yí。

古田县行览呈刘无竞

戴复古

客游花县自逍遥,百里风光在两桥。kè yóu huā xiàn zì xiāo yáo,bǎi lǐ fēng guāng zài liǎng qiáo。
语出桑阴鸠妇喜,身穿麦秀雉雏娇。yǔ chū sāng yīn jiū fù xǐ,shēn chuān mài xiù zhì chú jiāo。
青山一任云来去,绿水多为风动摇。qīng shān yī rèn yún lái qù,lǜ shuǐ duō wèi fēng dòng yáo。
上下相安长官好,野亭闲坐听民谣。shàng xià xiāng ān zhǎng guān hǎo,yě tíng xián zuò tīng mín yáo。

诸葛仁叟县丞极贫能保风节有权贵招之不屑其行

戴复古

时人谁识老聋丞,满口常谈杜少陵。shí rén shuí shí lǎo lóng chéng,mǎn kǒu cháng tán dù shǎo líng。
俗辈众多吾辈少,素交零落利交兴。sú bèi zhòng duō wú bèi shǎo,sù jiāo líng luò lì jiāo xīng。
权门炙手炎如火,诗社投身冷似冰。quán mén zhì shǒu yán rú huǒ,shī shè tóu shēn lěng shì bīng。
堪笑皇天无老眼,相知赖有竹林僧。kān xiào huáng tiān wú lǎo yǎn,xiāng zhī lài yǒu zhú lín sēng。

万安江上

戴复古

不能成佛不能仙,虚度人间六十年。bù néng chéng fú bù néng xiān,xū dù rén jiān liù shí nián。
镜里姿容虽老矣,酒边意气尚飘然。jìng lǐ zī róng suī lǎo yǐ,jiǔ biān yì qì shàng piāo rán。
安排玉白花红句,趁办橙黄橘绿天。ān pái yù bái huā hóng jù,chèn bàn chéng huáng jú lǜ tiān。
无柰秋风动归兴,明朝问讯下江船。wú nài qiū fēng dòng guī xīng,míng cháo wèn xùn xià jiāng chuán。

过昭武访李友山诗社诸人

戴复古

吟过长亭复短亭,喜于溪上访诗朋。yín guò zhǎng tíng fù duǎn tíng,xǐ yú xī shàng fǎng shī péng。
雕锼已被天公怒,狂狷仍遭俗子憎。diāo sōu yǐ bèi tiān gōng nù,kuáng juàn réng zāo sú zi zēng。
故故愁人长夜雨,明明照我短檠灯。gù gù chóu rén zhǎng yè yǔ,míng míng zhào wǒ duǎn qíng dēng。
休思京口相逢日,喜雨楼中赋大鹏。xiū sī jīng kǒu xiāng féng rì,xǐ yǔ lóu zhōng fù dà péng。