古诗词

嘉定甲戌孟秋二十有七日起居舍人兼直学士院真德秀上殿直前奏边事不顾忌讳一疏万言援引古今铺陈方略忠谊感激辞章浩瀚诚有补于国家天台戴复古获见此疏伏读再三窃有所感敬效白乐天体以纪其事录于野史

戴复古

禁城鸡唱金门开,起居舍人携疏来。jìn chéng jī chàng jīn mén kāi,qǐ jū shě rén xié shū lái。
榻前一奏一万字,历历写出忠义怀。tà qián yī zòu yī wàn zì,lì lì xiě chū zhōng yì huái。
顿首惶恐臣昧死,越录敢言天下事。dùn shǒu huáng kǒng chén mèi sǐ,yuè lù gǎn yán tiān xià shì。
百年河洛行胡朔,恨满东南天一角。bǎi nián hé luò xíng hú shuò,hèn mǎn dōng nán tiān yī jiǎo。
夷甫诸人责未酬,志士愁眠剑锋落。yí fǔ zhū rén zé wèi chóu,zhì shì chóu mián jiàn fēng luò。
天意未回事难举,乡来一试成千误。tiān yì wèi huí shì nán jǔ,xiāng lái yī shì chéng qiān wù。
犬羊频岁自相屠,盛衰大抵由天数。quǎn yáng pín suì zì xiāng tú,shèng shuāi dà dǐ yóu tiān shù。
昨臣衔命出疆时,自期有去必无归。zuó chén xián mìng chū jiāng shí,zì qī yǒu qù bì wú guī。
屈膝穹庐当愤死,天相孤忠半道回。qū xī qióng lú dāng fèn sǐ,tiān xiāng gū zhōng bàn dào huí。
金山之下长江水,击楫中流书壮志。jīn shān zhī xià zhǎng jiāng shuǐ,jī jí zhōng liú shū zhuàng zhì。
东风吹上妙高台,略望江淮见形势。dōng fēng chuī shàng miào gāo tái,lüè wàng jiāng huái jiàn xíng shì。
形势从来只如此,几年待得天时至。xíng shì cóng lái zhǐ rú cǐ,jǐ nián dài dé tiān shí zhì。
朝廷为计保万全,往往忘却前朝耻。cháo tíng wèi jì bǎo wàn quán,wǎng wǎng wàng què qián cháo chǐ。
臣今未暇论规恢,胡虏已亡何虑哉。chén jīn wèi xiá lùn guī huī,hú lǔ yǐ wáng hé lǜ zāi。
中原旷地无人管,政恐英雄生草莱。zhōng yuán kuàng dì wú rén guǎn,zhèng kǒng yīng xióng shēng cǎo lái。
北方苦饥民骨立,万一东来窃吾粟。běi fāng kǔ jī mín gǔ lì,wàn yī dōng lái qiè wú sù。
边头诸州无铁壁,借问谁能备仓卒。biān tóu zhū zhōu wú tiě bì,jiè wèn shuí néng bèi cāng zú。
请朝廷,厉精兵,择良将。qǐng cháo tíng,lì jīng bīng,zé liáng jiāng。
办多多,策上上。bàn duō duō,cè shàng shàng。
更选人材,老练通达。gèng xuǎn rén cái,lǎo liàn tōng dá。
分守要冲,讲明方略。fēn shǒu yào chōng,jiǎng míng fāng lüè。
一贤可作万里城,一人可当百万兵。yī xián kě zuò wàn lǐ chéng,yī rén kě dāng bǎi wàn bīng。
坐令国势九鼎重,所赖君心一点明。zuò lìng guó shì jiǔ dǐng zhòng,suǒ lài jūn xīn yī diǎn míng。
长笺奏彻龙颜悦,继言臣愚进此说。zhǎng jiān zòu chè lóng yán yuè,jì yán chén yú jìn cǐ shuō。
言虽甚鄙用甚切,宸断必行天下福,勿谓儒生论迂阔。yán suī shén bǐ yòng shén qiè,chén duàn bì xíng tiān xià fú,wù wèi rú shēng lùn yū kuò。
臣之肝胆与人别,读书岂为文章设。chén zhī gān dǎn yǔ rén bié,dú shū qǐ wèi wén zhāng shè。
王师若出定中原,玉堂敢草平羌策。wáng shī ruò chū dìng zhōng yuán,yù táng gǎn cǎo píng qiāng cè。
戴复古

戴复古

戴复古(1167—?))南宋著名江湖派诗人。字式之,常居南塘石屏山,故自号石屏、石屏樵隐。天台黄岩(今属浙江台州)人。一生不仕,浪游江湖,后归家隐居,卒年八十余。曾从陆游学诗,作品受晚唐诗风影响,兼具江西诗派风格。部分作品抒发爱国思想,反映人民疾苦,具有现实意义。 戴复古的作品>>

猜您喜欢

泉州紫极宫寿星殿古桧诸葛机宜同赋

戴复古

浪说陈朝八桧碑,何如此桧古而奇。làng shuō chén cháo bā guì bēi,hé rú cǐ guì gǔ ér qí。
灵根据地高千尺,黛色浮空阅四时。líng gēn jù dì gāo qiān chǐ,dài sè fú kōng yuè sì shí。
入欲栋梁劳想像,树存陵谷有迁移。rù yù dòng liáng láo xiǎng xiàng,shù cún líng gǔ yǒu qiān yí。
寿星赐汝长生诀,化作苍龙守殿墀。shòu xīng cì rǔ zhǎng shēng jué,huà zuò cāng lóng shǒu diàn chí。

都中次韵申季山

戴复古

车马喧临十二门,乐从闲处度朝昏。chē mǎ xuān lín shí èr mén,lè cóng xián chù dù cháo hūn。
诗书岂为功名重,轩冕何如道谊尊。shī shū qǐ wèi gōng míng zhòng,xuān miǎn hé rú dào yì zūn。
志士不能行所学,明君亦或讳忠言。zhì shì bù néng xíng suǒ xué,míng jūn yì huò huì zhōng yán。
世间事事如人意,未必商山有绮园。shì jiān shì shì rú rén yì,wèi bì shāng shān yǒu qǐ yuán。

蕲州上官节推同到浮光

戴复古

马蹄相逐到浮光,客里相宽对举觞。mǎ tí xiāng zhú dào fú guāng,kè lǐ xiāng kuān duì jǔ shāng。
夜暖试铺新枕簟,晓寒仍索旧衣裳。yè nuǎn shì pù xīn zhěn diàn,xiǎo hán réng suǒ jiù yī shang。
樱桃着雨便成腐,柳絮随风如许狂。yīng táo zhe yǔ biàn chéng fǔ,liǔ xù suí fēng rú xǔ kuáng。
连岁经行淮上路,忧时嬴得鬓毛苍。lián suì jīng xíng huái shàng lù,yōu shí yíng dé bìn máo cāng。

赣州呈雪蓬姚使君

戴复古

白旗走报山前事,昨日官军破绿林。bái qí zǒu bào shān qián shì,zuó rì guān jūn pò lǜ lín。
千里人烟皆按堵,一春农事最关心。qiān lǐ rén yān jiē àn dǔ,yī chūn nóng shì zuì guān xīn。
不知郊外雨多少,试探田间水浅深。bù zhī jiāo wài yǔ duō shǎo,shì tàn tián jiān shuǐ qiǎn shēn。
翠玉楼中无限好,可无闲暇一登临。cuì yù lóu zhōng wú xiàn hǎo,kě wú xián xiá yī dēng lín。

抚州节推萧学易衙宇一新

戴复古

掇取高科如拾芥,爱君才调望君深。duō qǔ gāo kē rú shí jiè,ài jūn cái diào wàng jūn shēn。
莫夸书判居莲幕,要把文章入禁林。mò kuā shū pàn jū lián mù,yào bǎ wén zhāng rù jìn lín。
华屋修成官满去,好诗改定客来吟。huá wū xiū chéng guān mǎn qù,hǎo shī gǎi dìng kè lái yín。
西窗共对萧萧竹,不负三杯话此心。xī chuāng gòng duì xiāo xiāo zhú,bù fù sān bēi huà cǐ xīn。

汪见可教授约诸丈凤山酌别

戴复古

凤凰洲上凤凰山,草草登临见一斑。fèng huáng zhōu shàng fèng huáng shān,cǎo cǎo dēng lín jiàn yī bān。
不立樊墙天广大,剩栽花竹地宽闲。bù lì fán qiáng tiān guǎng dà,shèng zāi huā zhú dì kuān xián。
白云四面峰千叠,绿柳前头水一湾。bái yún sì miàn fēng qiān dié,lǜ liǔ qián tóu shuǐ yī wān。
行色催人诗未就,寄情庭院落花间。xíng sè cuī rén shī wèi jiù,jì qíng tíng yuàn luò huā jiān。

吉州李伯高会判送盐蠘子鱼比海味之珍者未免为鲈鱼动归兴

戴复古

每思乡味必流涎,一物何能到我前。měi sī xiāng wèi bì liú xián,yī wù hé néng dào wǒ qián。
怒奋两螯眸烱烱,饱吞三印腹便便。nù fèn liǎng áo móu jiǒng jiǒng,bǎo tūn sān yìn fù biàn biàn。
形模突出盐池底,风味横生海峤边。xíng mó tū chū yán chí dǐ,fēng wèi héng shēng hǎi jiào biān。
合为莼鲈动归兴,久抛东浦钓鱼船。hé wèi chún lú dòng guī xīng,jiǔ pāo dōng pǔ diào yú chuán。

癸巳端午呈李伯高

戴复古

客里几逢端午节,看成雪鬓与霜髯。kè lǐ jǐ féng duān wǔ jié,kàn chéng xuě bìn yǔ shuāng rán。
救人采得三年艾,背世翻成六日蟾。jiù rén cǎi dé sān nián ài,bèi shì fān chéng liù rì chán。
老境可怜归未得,羁怀长是病相兼。lǎo jìng kě lián guī wèi dé,jī huái zhǎng shì bìng xiāng jiān。
猛思一醉酬风月,笑撚菖花揭酒帘。měng sī yī zuì chóu fēng yuè,xiào niǎn chāng huā jiē jiǔ lián。

李深道得苏养直所为深字韵一首不知题何处景俾跋其后

戴复古

都来五十有六字,写出山林无限奇。dōu lái wǔ shí yǒu liù zì,xiě chū shān lín wú xiàn qí。
当日所题何处景,只今但见后湖诗。dāng rì suǒ tí hé chù jǐng,zhǐ jīn dàn jiàn hòu hú shī。
一言一语堪传世,某水某丘仍属谁。yī yán yī yǔ kān chuán shì,mǒu shuǐ mǒu qiū réng shǔ shuí。
试向愁烟推白鸟,无情白鸟又何知。shì xiàng chóu yān tuī bái niǎo,wú qíng bái niǎo yòu hé zhī。

与侄南隐等赓和

戴复古

梦回啼鸟聒幽棂,古篆香烟结画屏。mèng huí tí niǎo guā yōu líng,gǔ zhuàn xiāng yān jié huà píng。
谈麈一挥尘事少,离骚才读醉魂醒。tán zhǔ yī huī chén shì shǎo,lí sāo cái dú zuì hún xǐng。
闲居便是人间乐,克己何须座右铭。xián jū biàn shì rén jiān lè,kè jǐ hé xū zuò yòu míng。
但了耕桑□门户,我生安分合宁馨。dàn le gēng sāng mén hù,wǒ shēng ān fēn hé níng xīn。

石屏久游湖海祖妣遂题二句于壁云机番白苎和愁织门掩黄花带恨吟后石屏归祖妣已亡矣续成一律

戴复古

伊昔天边望稿砧,天边鱼雁几浮沉。yī xī tiān biān wàng gǎo zhēn,tiān biān yú yàn jǐ fú chén。
机番白苎和愁织,门掩黄花带恨吟。jī fān bái zhù hé chóu zhī,mén yǎn huáng huā dài hèn yín。
自古诗人皆浪迹,谁知贤妇有关心。zì gǔ shī rén jiē làng jì,shuí zhī xián fù yǒu guān xīn。
归来却抱双雏哭,碑刻虽深恨更深。guī lái què bào shuāng chú kū,bēi kè suī shēn hèn gèng shēn。

闻机上妇说蚕事之辛勤织未成缣往往取偿债家

戴复古

荷君问讯蚕家事,此是妇人辛苦媒。hé jūn wèn xùn cán jiā shì,cǐ shì fù rén xīn kǔ méi。
典尽衣裳酬叶价,忙无心绪向妆台。diǎn jǐn yī shang chóu yè jià,máng wú xīn xù xiàng zhuāng tái。
缫声未断机声续,私债未偿官债催。sāo shēng wèi duàn jī shēng xù,sī zhài wèi cháng guān zhài cuī。
织未成缣分剪尽,妾身争得一丝来。zhī wèi chéng jiān fēn jiǎn jǐn,qiè shēn zhēng dé yī sī lái。

家中作

戴复古

四海飘零似落花,十年秋鬓带霜华。sì hǎi piāo líng shì luò huā,shí nián qiū bìn dài shuāng huá。
归无驷马空题柱,敝尽貂裘忙到家。guī wú sì mǎ kōng tí zhù,bì jǐn diāo qiú máng dào jiā。
触目半成愁境界,安心旋办老生涯。chù mù bàn chéng chóu jìng jiè,ān xīn xuán bàn lǎo shēng yá。
可怜持蟹持杯手,小圃携锄学种瓜。kě lián chí xiè chí bēi shǒu,xiǎo pǔ xié chú xué zhǒng guā。

洞霄宫

戴复古

天柱峰头一振衣,云开岩路雨晴时。tiān zhù fēng tóu yī zhèn yī,yún kāi yán lù yǔ qíng shí。
登临欲访神仙事,纪述都无汉晋碑。dēng lín yù fǎng shén xiān shì,jì shù dōu wú hàn jìn bēi。
拍手数声龙井跃,篝灯一览洞天奇。pāi shǒu shù shēng lóng jǐng yuè,gōu dēng yī lǎn dòng tiān qí。
林间安得栖身处,欲炼金丹饵玉芝。lín jiān ān dé qī shēn chù,yù liàn jīn dān ěr yù zhī。

罗汉寺

戴复古

半空紫翠隔微茫,隐隐钟声落下方。bàn kōng zǐ cuì gé wēi máng,yǐn yǐn zhōng shēng luò xià fāng。
名胜直同天地老,青山不管古今忙。míng shèng zhí tóng tiān dì lǎo,qīng shān bù guǎn gǔ jīn máng。
散分瀑布烟霞润,点检苍松岁月长。sàn fēn pù bù yān xiá rùn,diǎn jiǎn cāng sōng suì yuè zhǎng。
绝顶好云如恋客,尽教怡阅到斜阳。jué dǐng hǎo yún rú liàn kè,jǐn jiào yí yuè dào xié yáng。