古诗词

竹枝孙光宪、皇甫松俱有此体

俞彦

不行朝云夜闻钟。bù xíng cháo yún yè wén zhōng。
子规西来泣相语。zi guī xī lái qì xiāng yǔ。

俞彦

[明](约公元一六一五年前后在世)字仲茅,上元人。生卒年均不详,约明神宗万历四十三年前后在世。万历二十九年(公元一六0一年)进士。历官光禄寺少卿。彦长于词,尤工小令,以淡雅见称。词集今失传,仅见于各种选本中。 俞彦的作品>>

猜您喜欢

木兰花即前调忆旧游

俞彦

长安冠盔多朋侣。zhǎng ān guān kuī duō péng lǚ。
兄弟相看忘尔汝。xiōng dì xiāng kàn wàng ěr rǔ。
绛纱携伴紫宸朝,绿酒论文清夜午。jiàng shā xié bàn zǐ chén cháo,lǜ jiǔ lùn wén qīng yè wǔ。
天涯散后徂寒暑。tiān yá sàn hòu cú hán shǔ。
春梦断来无续处。chūn mèng duàn lái wú xù chù。
何缘小草到南曹,始觉前时人近古。hé yuán xiǎo cǎo dào nán cáo,shǐ jué qián shí rén jìn gǔ。

木兰花即前调忆旧游

俞彦

野花如靥香车路。yě huā rú yè xiāng chē lù。
娇莺学语行云度。jiāo yīng xué yǔ xíng yún dù。
芳时可奈落红多,幽怨肯随流水去。fāng shí kě nài luò hóng duō,yōu yuàn kěn suí liú shuǐ qù。
长短亭标离恨谱。zhǎng duǎn tíng biāo lí hèn pǔ。
东西陌占销魂处。dōng xī mò zhàn xiāo hún chù。
寸心窝里寸眉尖,容得闲愁千斛贮。cùn xīn wō lǐ cùn méi jiān,róng dé xián chóu qiān hú zhù。

醉落魄音托本调

俞彦

青骢紫陌。qīng cōng zǐ mò。
花丛里戟门深宅。huā cóng lǐ jǐ mén shēn zhái。
障泥绣锦珊瑚策。zhàng ní xiù jǐn shān hú cè。
问柳章台,折取旧春色。wèn liǔ zhāng tái,zhé qǔ jiù chūn sè。
笙歌日暮能留客。shēng gē rì mù néng liú kè。
山公沉醉接䍦侧。shān gōng chén zuì jiē lí cè。
院西渐隐姮娥魄。yuàn xī jiàn yǐn héng é pò。
拌取明朝,短梦小窗白。bàn qǔ míng cháo,duǎn mèng xiǎo chuāng bái。

虞美人·夜坛

俞彦

醮星坛上雯华湿。jiào xīng tán shàng wén huá shī。
露泫光如滴。lù xuàn guāng rú dī。
步虚声里月方中。bù xū shēng lǐ yuè fāng zhōng。
看取蔚蓝浮翠满晴空。kàn qǔ wèi lán fú cuì mǎn qíng kōng。
黄庭内景经初了。huáng tíng nèi jǐng jīng chū le。
宝鼎沉烟小。bǎo dǐng chén yān xiǎo。
清微虔叩玉宸君。qīng wēi qián kòu yù chén jūn。
正是天心子半夜初分。zhèng shì tiān xīn zi bàn yè chū fēn。

虞美人·夜坛

俞彦

三十年前荣乐事。sān shí nián qián róng lè shì。
梦境浑相似。mèng jìng hún xiāng shì。
只今留得梦醒人。zhǐ jīn liú dé mèng xǐng rén。
犹有青灯白发伴残春。yóu yǒu qīng dēng bái fā bàn cán chūn。
渐无亲戚来情话。jiàn wú qīn qī lái qíng huà。
间亦微吟罢。jiān yì wēi yín bà。
天公容我老闲身。tiān gōng róng wǒ lǎo xián shēn。
更乞三杯软饱梦和神。gèng qǐ sān bēi ruǎn bǎo mèng hé shén。

虞美人·夜坛

俞彦

妖冶风情天与措。yāo yě fēng qíng tiān yǔ cuò。
梦断知何处。mèng duàn zhī hé chù。
芙蓉如面柳如眉。fú róng rú miàn liǔ rú méi。
正是倚栏无语惜芳菲。zhèng shì yǐ lán wú yǔ xī fāng fēi。
燕子衔将春色去。yàn zi xián jiāng chūn sè qù。
门掩黄昏雨。mén yǎn huáng hūn yǔ。
相思无路莫相思。xiāng sī wú lù mò xiāng sī。
不似天涯地角有穷时。bù shì tiān yá dì jiǎo yǒu qióng shí。

虞美人·夜坛

俞彦

悠悠碧海青天远。yōu yōu bì hǎi qīng tiān yuǎn。
目极愁山浅。mù jí chóu shān qiǎn。
画眉人去恨恹恹。huà méi rén qù hèn yān yān。
挽惹嫩丝垂柳舞前檐。wǎn rě nèn sī chuí liǔ wǔ qián yán。
凝销渐烬芳兰麝。níng xiāo jiàn jìn fāng lán shè。
掩泪亭皋下。yǎn lèi tíng gāo xià。
月随云淡晚窗晴。yuè suí yún dàn wǎn chuāng qíng。
奈可懒妆浓鬓黛眉轻。nài kě lǎn zhuāng nóng bìn dài méi qīng。

小重山·别思

俞彦

片帆烟雨下孤城。piàn fān yān yǔ xià gū chéng。
数株新录软、茜红明。shù zhū xīn lù ruǎn qiàn hóng míng。
春江何似玉人情。chūn jiāng hé shì yù rén qíng。
风乍起,远渚石桥平。fēng zhà qǐ,yuǎn zhǔ shí qiáo píng。
且自说归程。qiě zì shuō guī chéng。
小楼深夜月、炙银笙。xiǎo lóu shēn yè yuè zhì yín shēng。
蓟门幽梦恐难凭。jì mén yōu mèng kǒng nán píng。
虽有泪,寄不到金陵。suī yǒu lèi,jì bù dào jīn líng。

南乡子·秋闺

俞彦

风雨下樊楼。fēng yǔ xià fán lóu。
玉臂寒生不任秋。yù bì hán shēng bù rèn qiū。
除却影儿刚剩我,含羞。chú què yǐng ér gāng shèng wǒ,hán xiū。
总在眉峰半寸头。zǒng zài méi fēng bàn cùn tóu。
断脸复凝眸。duàn liǎn fù níng móu。
挨过黄昏泪未收。āi guò huáng hūn lèi wèi shōu。
待不思量除是梦,还休。dài bù sī liàng chú shì mèng,hái xiū。
梦醒繇来一样愁。mèng xǐng yáo lái yī yàng chóu。

南乡子·秋闺

俞彦

湖上好花株。hú shàng hǎo huā zhū。
花好花残总似奴。huā hǎo huā cán zǒng shì nú。
夫似沉沉湖底月,虚无。fū shì chén chén hú dǐ yuè,xū wú。
一在萧关一在吴。yī zài xiāo guān yī zài wú。
愁月月同孤。chóu yuè yuè tóng gū。
说与愁花花向隅。shuō yǔ chóu huā huā xiàng yú。
愁月愁花愁欲死,糊涂。chóu yuè chóu huā chóu yù sǐ,hú tú。
是谁题作莫愁湖。shì shuí tí zuò mò chóu hú。

踏莎行·繇黄牛峡至净江,途次忆欧阳公小词,戏效颦二阕,时已量移南枢

俞彦

一水盈盈,亲朋久待。yī shuǐ yíng yíng,qīn péng jiǔ dài。
那知尚滞黄陵界。nà zhī shàng zhì huáng líng jiè。
楚天尽处是夷陵,黄陵又在夷陵外。chǔ tiān jǐn chù shì yí líng,huáng líng yòu zài yí líng wài。

踏莎行·繇黄牛峡至净江,途次忆欧阳公小词,戏效颦二阕,时已量移南枢

俞彦

人鲊瓮甜,鬼门关隘。rén zhǎ wèng tián,guǐ mén guān ài。
虎头狼尾滩形怪。hǔ tóu láng wěi tān xíng guài。
夷陵尽处是黄陵,净江又在黄陵外。yí líng jǐn chù shì huáng líng,jìng jiāng yòu zài huáng líng wài。

蝶恋花·柳絮

俞彦

芳树年年春色熳。fāng shù nián nián chūn sè màn。
飞絮粘空,总被东风唤。fēi xù zhān kōng,zǒng bèi dōng fēng huàn。
金茧玉蛾寒食半。jīn jiǎn yù é hán shí bàn。
永丰坊里天涯畔。yǒng fēng fāng lǐ tiān yá pàn。
香灺银篝兰烬散。xiāng xiè yín gōu lán jìn sàn。
雁柱生尘,侧力鹍弦断。yàn zhù shēng chén,cè lì kūn xián duàn。
一缕情丝千种乱。yī lǚ qíng sī qiān zhǒng luàn。
并州快剪裁难判。bìng zhōu kuài jiǎn cái nán pàn。

一剪梅·姚太仆世所重九日枉驾小园,偶谈弇州先生小词,即依体口占一首见赠,因效颦寸首奉答

俞彦

传闻海上有仙山。chuán wén hǎi shàng yǒu xiān shān。
道是蓬山。dào shì péng shān。
难到蓬山。nán dào péng shān。
未如小圃一拳山。wèi rú xiǎo pǔ yī quán shān。
水也环山。shuǐ yě huán shān。
树也环山。shù yě huán shān。
君来访我到家山。jūn lái fǎng wǒ dào jiā shān。
携手登山。xié shǒu dēng shān。
节届登山。jié jiè dēng shān。
西风吹落小方山。xī fēng chuī luò xiǎo fāng shān。
便是龙山。biàn shì lóng shān。
何必龙山。hé bì lóng shān。

一剪梅·姚太仆世所重九日枉驾小园,偶谈弇州先生小词,即依体口占一首见赠,因效颦寸首奉答

俞彦

为人性僻僻于山。wèi rén xìng pì pì yú shān。
梦里游山。mèng lǐ yóu shān。
病里思山。bìng lǐ sī shān。
莫教一日不看山。mò jiào yī rì bù kàn shān。
淡冶春山。dàn yě chūn shān。
刻露秋山。kè lù qiū shān。
吴兴自古擅名山。wú xīng zì gǔ shàn míng shān。
水有菁山。shuǐ yǒu jīng shān。
陆有杼山。lù yǒu zhù shān。
劝君莫更恋家山。quàn jūn mò gèng liàn jiā shān。
为尔耽山。wèi ěr dān shān。
故效他山。gù xiào tā shān。