古诗词

高风台歌

项安世

台之高不知其几仞兮,但见燕雀仰视如冥鸿。tái zhī gāo bù zhī qí jǐ rèn xī,dàn jiàn yàn què yǎng shì rú míng hóng。
风之来不知其几里兮,但见南海北海声逢逢。fēng zhī lái bù zhī qí jǐ lǐ xī,dàn jiàn nán hǎi běi hǎi shēng féng féng。
我时醉卧洞庭之北巴山东,耳边澒洞呼汹怖杀侬。wǒ shí zuì wò dòng tíng zhī běi bā shān dōng,ěr biān hòng dòng hū xiōng bù shā nóng。
起来欠伸拍鸿蒙,问谁作此狡狯变化惊盲聋,乃是清江江上盘园翁。qǐ lái qiàn shēn pāi hóng méng,wèn shuí zuò cǐ jiǎo kuài biàn huà jīng máng lóng,nǎi shì qīng jiāng jiāng shàng pán yuán wēng。
翁本自与时人同,袍带靴笏从儿童。wēng běn zì yǔ shí rén tóng,páo dài xuē hù cóng ér tóng。
亦尝随牒作小史,亦尝建纛称元戎。yì cháng suí dié zuò xiǎo shǐ,yì cháng jiàn dào chēng yuán róng。
偶然兴尽自返盘园中,意行倦止由心胸,岂与郢中小儿论雌雄。ǒu rán xīng jǐn zì fǎn pán yuán zhōng,yì xíng juàn zhǐ yóu xīn xiōng,qǐ yǔ yǐng zhōng xiǎo ér lùn cí xióng。
儿曹颠倒鸡著笼,金朱眯眼视梦梦。ér cáo diān dào jī zhù lóng,jīn zhū mī yǎn shì mèng mèng。
仰见騄骥脱鞅行青空,便欲俎豆老子配食蜚廉宫。yǎng jiàn lù jì tuō yāng xíng qīng kōng,biàn yù zǔ dòu lǎo zi pèi shí fēi lián gōng。
纷纷俗论安足穷,二三君子人中龙。fēn fēn sú lùn ān zú qióng,èr sān jūn zi rén zhōng lóng。
南安太守科甲高,袖有桂馆之香风。nán ān tài shǒu kē jiǎ gāo,xiù yǒu guì guǎn zhī xiāng fēng。
庐陵相公名位高,笔有造化之春风。lú líng xiāng gōng míng wèi gāo,bǐ yǒu zào huà zhī chūn fēng。
雨岩居士卧榻高,句有湖海之英风。yǔ yán jū shì wò tà gāo,jù yǒu hú hǎi zhī yīng fēng。
三君合谋奏天公,急羁此老勿使慵。sān jūn hé móu zòu tiān gōng,jí jī cǐ lǎo wù shǐ yōng。
国于羊角九万里,奄有九霄寒露之空蒙。guó yú yáng jiǎo jiǔ wàn lǐ,yǎn yǒu jiǔ xiāo hán lù zhī kōng méng。
封师巽伯为附庸,不许抗表辞官封。fēng shī xùn bó wèi fù yōng,bù xǔ kàng biǎo cí guān fēng。
向来挂冠冠愈穹,老子一笑朱颜红。xiàng lái guà guān guān yù qióng,lǎo zi yī xiào zhū yán hóng。

项安世

宋江陵人,字平父。孝宗淳熙二年进士。除秘书正字,光宗以疾不过重华宫,上书言之,迁校书郎。宁宗即位,应诏言应省减养兵及宫掖之费。庆元间,率馆职上书请留朱熹,被劾,以伪党罢。开禧间,复起知鄂州,迁户部员外郎、湖广总领。后以直龙图阁为湖南转运判官,寻因用台章夺职。有《易玩辞》、《项氏家说》、《平庵悔稿》。 项安世的作品>>

猜您喜欢

脱叶

项安世

绿阴时节叶急飞,投分青芜更不疑。lǜ yīn shí jié yè jí fēi,tóu fēn qīng wú gèng bù yí。
横被蛛丝禁得住,舞风一片独多时。héng bèi zhū sī jìn dé zhù,wǔ fēng yī piàn dú duō shí。

临安道中见壁间书字云由左行者为四川驿路

项安世

只道成都路八千,谁知从此便西川。zhǐ dào chéng dōu lù bā qiān,shuí zhī cóng cǐ biàn xī chuān。
行人一见成深省,大道多歧稳著鞭。xíng rén yī jiàn chéng shēn shěng,dà dào duō qí wěn zhù biān。

牡丹初开

项安世

东君环辙百花间,次第行春到牡丹。dōng jūn huán zhé bǎi huā jiān,cì dì xíng chūn dào mǔ dān。
蜂嘴噆花春不觉,一枝先破紫金盘。fēng zuǐ zǎn huā chūn bù jué,yī zhī xiān pò zǐ jīn pán。

天申

项安世

泥金撚铁缀花枝,浅白深红映酒卮。ní jīn niǎn tiě zhuì huā zhī,qiǎn bái shēn hóng yìng jiǔ zhī。
回首琼林真一梦,插花还似去年时。huí shǒu qióng lín zhēn yī mèng,chā huā hái shì qù nián shí。

行香退过南湖主人未起

项安世

梦里敲门报五更,雨中行轿到天明。mèng lǐ qiāo mén bào wǔ gèng,yǔ zhōng xíng jiào dào tiān míng。
若为得似张公子,卧听穿林打叶声。ruò wèi dé shì zhāng gōng zi,wò tīng chuān lín dǎ yè shēng。

晚荷

项安世

僛僛翠袖舞寒塘,无复当时婉婉妆。qī qī cuì xiù wǔ hán táng,wú fù dāng shí wǎn wǎn zhuāng。
荡子游娃俱不到,倚风摇月自生香。dàng zi yóu wá jù bù dào,yǐ fēng yáo yuè zì shēng xiāng。

留别南湖二首

项安世

老夫梦识南湖路,水槛山堂处处通。lǎo fū mèng shí nán hú lù,shuǐ kǎn shān táng chù chù tōng。
若有新篇无告诉,不妨题写寄江东。ruò yǒu xīn piān wú gào sù,bù fáng tí xiě jì jiāng dōng。

留别南湖二首

项安世

九重城里尘如海,只有南湖一片霜。jiǔ zhòng chéng lǐ chén rú hǎi,zhǐ yǒu nán hú yī piàn shuāng。
若向南湖谈世事,老夫只得去池阳。ruò xiàng nán hú tán shì shì,lǎo fū zhǐ dé qù chí yáng。

兰溪道中二首

项安世

征人颊热共占霜,忽报冬温是雨祥。zhēng rén jiá rè gòng zhàn shuāng,hū bào dōng wēn shì yǔ xiáng。
正向愁边闻吉语,三霜两假是寻常。zhèng xiàng chóu biān wén jí yǔ,sān shuāng liǎng jiǎ shì xún cháng。

兰溪道中二首

项安世

一夜清霜逗晓晴,桑林脱叶似滩声。yī yè qīng shuāng dòu xiǎo qíng,sāng lín tuō yè shì tān shēng。
云边恰有惊鸿过,直作滩头细橹鸣。yún biān qià yǒu jīng hóng guò,zhí zuò tān tóu xì lǔ míng。

轿中听雨

项安世

急雨淙琤打轿檐,绿荷声里下湖船。jí yǔ cóng chēng dǎ jiào yán,lǜ hé shēng lǐ xià hú chuán。
时时更把山矾嗅,岩桂香中八月天。shí shí gèng bǎ shān fán xiù,yán guì xiāng zhōng bā yuè tiān。

顺风过湖二首

项安世

帆影如酲左右倾,水声似战聒天鸣。fān yǐng rú chéng zuǒ yòu qīng,shuǐ shēng shì zhàn guā tiān míng。
傍人只道船行快,不道船中客更惊。bàng rén zhǐ dào chuán xíng kuài,bù dào chuán zhōng kè gèng jīng。

顺风过湖二首

项安世

维舟六日傍明山,待得风来始破颜。wéi zhōu liù rì bàng míng shān,dài dé fēng lái shǐ pò yán。
一抹平湖三十里,听渠微横未须关。yī mǒ píng hú sān shí lǐ,tīng qú wēi héng wèi xū guān。

玄蝶

项安世

腰肢可爱红娘子,面目无情黑老婆。yāo zhī kě ài hóng niáng zi,miàn mù wú qíng hēi lǎo pó。
世上但知怜少艾,双双飞舞奈渠何。shì shàng dàn zhī lián shǎo ài,shuāng shuāng fēi wǔ nài qú hé。

入湖北界

项安世

丹楹白扁照人开,湖北封疆直面来。dān yíng bái biǎn zhào rén kāi,hú běi fēng jiāng zhí miàn lái。
入得界头欢喜倒,恰如身已到荆台。rù dé jiè tóu huān xǐ dào,qià rú shēn yǐ dào jīng tái。