古诗词

次韵苏主管小矾山歌

项安世

大字峥嵘如石柱,小字参差似钗股。dà zì zhēng róng rú shí zhù,xiǎo zì cān chà shì chāi gǔ。
醉中写出矾山歌,梦中飞入矾山路。zuì zhōng xiě chū fán shān gē,mèng zhōng fēi rù fán shān lù。
恍然身在家林间,壶公八柱横当前。huǎng rán shēn zài jiā lín jiān,hú gōng bā zhù héng dāng qián。
并州剪刀色如水,剪取一半壶公烟。bìng zhōu jiǎn dāo sè rú shuǐ,jiǎn qǔ yī bàn hú gōng yān。
袖归阁置晴窗著,相伴匡床闲企脚。xiù guī gé zhì qíng chuāng zhù,xiāng bàn kuāng chuáng xián qǐ jiǎo。
浑家惊喜看不休,一拳寒雪春未收。hún jiā jīng xǐ kàn bù xiū,yī quán hán xuě chūn wèi shōu。
但怪长身成缩瑟,不见当年倚天立。dàn guài zhǎng shēn chéng suō sè,bù jiàn dāng nián yǐ tiān lì。
昔如四辅朝帝乡,今如侏儒栏楯旁。xī rú sì fǔ cháo dì xiāng,jīn rú zhū rú lán dùn páng。
元是山灵有诗癖,要来丈室亲词客。yuán shì shān líng yǒu shī pǐ,yào lái zhàng shì qīn cí kè。
帝令费老下教之,千仞高崖缩盈尺。dì lìng fèi lǎo xià jiào zhī,qiān rèn gāo yá suō yíng chǐ。
又怪素发垂冰肤,不见当年青玉腴。yòu guài sù fā chuí bīng fū,bù jiàn dāng nián qīng yù yú。
昔如婑媠春风髻,今如点滴银盘酥。xī rú ruí tuǒ chūn fēng jì,jīn rú diǎn dī yín pán sū。
元是山灵生老思,时世梳妆非所喜。yuán shì shān líng shēng lǎo sī,shí shì shū zhuāng fēi suǒ xǐ。
帝令河汉下濯之,洗尽烟岚见云子。dì lìng hé hàn xià zhuó zhī,xǐ jǐn yān lán jiàn yún zi。
四翁相对凛不他,正味森森酸齿牙。sì wēng xiāng duì lǐn bù tā,zhèng wèi sēn sēn suān chǐ yá。
更着玚花成五友,同名共色相辉华。gèng zhe chàng huā chéng wǔ yǒu,tóng míng gòng sè xiāng huī huá。

项安世

宋江陵人,字平父。孝宗淳熙二年进士。除秘书正字,光宗以疾不过重华宫,上书言之,迁校书郎。宁宗即位,应诏言应省减养兵及宫掖之费。庆元间,率馆职上书请留朱熹,被劾,以伪党罢。开禧间,复起知鄂州,迁户部员外郎、湖广总领。后以直龙图阁为湖南转运判官,寻因用台章夺职。有《易玩辞》、《项氏家说》、《平庵悔稿》。 项安世的作品>>

猜您喜欢

观潮

项安世

张王偏宜月,雄豪更得秋。zhāng wáng piān yí yuè,xióng háo gèng dé qiū。
岸头浑破胆,浪里有行舟。àn tóu hún pò dǎn,làng lǐ yǒu xíng zhōu。

听雨

项安世

幸自蓬窗好,侬家企脚眠。xìng zì péng chuāng hǎo,nóng jiā qǐ jiǎo mián。
雨声无赖得,相唤著愁边。yǔ shēng wú lài dé,xiāng huàn zhù chóu biān。

观穫

项安世

晚艇村村载,秋原处处收。wǎn tǐng cūn cūn zài,qiū yuán chù chù shōu。
年来尤爱此,一熟缓千忧。nián lái yóu ài cǐ,yī shú huǎn qiān yōu。

思归二绝句

项安世

永日消金鸭,暄风泛宝鸾。yǒng rì xiāo jīn yā,xuān fēng fàn bǎo luán。
自从归意动,无复梦魂安。zì cóng guī yì dòng,wú fù mèng hún ān。

思归二绝句

项安世

艾叶翻翻白,榴花叠叠红。ài yè fān fān bái,liú huā dié dié hóng。
年华惊客枕,心事逐邮筒。nián huá jīng kè zhěn,xīn shì zhú yóu tǒng。

二十二日山行

项安世

秋日更山行,朝朝入画屏。qiū rì gèng shān xíng,cháo cháo rù huà píng。
雨看如水墨,晴唤似丹青。yǔ kàn rú shuǐ mò,qíng huàn shì dān qīng。

钓矶

项安世

水深石可灶,水浅石可矶。shuǐ shēn shí kě zào,shuǐ qiǎn shí kě jī。
多谢山中石,与翁不相违。duō xiè shān zhōng shí,yǔ wēng bù xiāng wéi。

题屏风墨梅二首

项安世

一段西山雪,中含太古梅。yī duàn xī shān xuě,zhōng hán tài gǔ méi。
无香亦无色,免被百花猜。wú xiāng yì wú sè,miǎn bèi bǎi huā cāi。

题屏风墨梅二首

项安世

天上和羹事,巢由不忍闻。tiān shàng hé gēng shì,cháo yóu bù rěn wén。
疏花将瘦影,闲卧一溪云。shū huā jiāng shòu yǐng,xián wò yī xī yún。

二十四日看山

项安世

日日凭舆看远山,不知行处是峰峦。rì rì píng yú kàn yuǎn shān,bù zhī xíng chù shì fēng luán。
他山亦有痴人看,却向侬家行处看。tā shān yì yǒu chī rén kàn,què xiàng nóng jiā xíng chù kàn。

钓台

项安世

数仞山头一小亭,只消此地过平生。shù rèn shān tóu yī xiǎo tíng,zhǐ xiāo cǐ dì guò píng shēng。
崎岖狭世才伸脚,已被刘郎卖作名。qí qū xiá shì cái shēn jiǎo,yǐ bèi liú láng mài zuò míng。

钓台

项安世

君房足下竟成谀,只是韩歆已破除。jūn fáng zú xià jìng chéng yú,zhǐ shì hán xīn yǐ pò chú。
岂有江湖钓竿手,为君台阁奉文书。qǐ yǒu jiāng hú diào gān shǒu,wèi jūn tái gé fèng wén shū。

秋怀

项安世

有营何日得无悲,无欲无时不自宜。yǒu yíng hé rì dé wú bēi,wú yù wú shí bù zì yí。
竹影一窗泉一曲,山斋非是爱吟诗。zhú yǐng yī chuāng quán yī qū,shān zhāi fēi shì ài yín shī。

秋怀

项安世

秋水迢迢诗思清,秋阳杲杲道心明。qiū shuǐ tiáo tiáo shī sī qīng,qiū yáng gǎo gǎo dào xīn míng。
谁人得似秋光巧,画出山斋杖屦行。shuí rén dé shì qiū guāng qiǎo,huà chū shān zhāi zhàng jù xíng。

中秋无月

项安世

青天碧海路悠悠,兔老蟾饥亦倦游。qīng tiān bì hǎi lù yōu yōu,tù lǎo chán jī yì juàn yóu。
锁定玉楼云不卷,两街灯火作中秋。suǒ dìng yù lóu yún bù juǎn,liǎng jiē dēng huǒ zuò zhōng qiū。