古诗词

赋运使张大监道州石山以张诗平地风澜险于水此心铁石听之天为韵

项安世

枚回洲边春水生,日光照縠波文平。méi huí zhōu biān chūn shuǐ shēng,rì guāng zhào hú bō wén píng。
绣衣使者何世上,彩舟唤客论交情。xiù yī shǐ zhě hé shì shàng,cǎi zhōu huàn kè lùn jiāo qíng。
平生择交不择利,俗子纷纷卧之地。píng shēng zé jiāo bù zé lì,sú zi fēn fēn wò zhī dì。
少年所识惟石君,晚岁相从不相弃。shǎo nián suǒ shí wéi shí jūn,wǎn suì xiāng cóng bù xiāng qì。
一官到处西复东,悲欢得失无不同。yī guān dào chù xī fù dōng,bēi huān dé shī wú bù tóng。
谁云我州大如斗,中有千岩万壑含松风。shuí yún wǒ zhōu dà rú dòu,zhōng yǒu qiān yán wàn hè hán sōng fēng。
迩来所得尤艰难,人力不到天为剜。ěr lái suǒ dé yóu jiān nán,rén lì bù dào tiān wèi wān。
幽寻五岭犯炎雾,裹送万里穿狂澜。yōu xún wǔ lǐng fàn yán wù,guǒ sòng wàn lǐ chuān kuáng lán。
十夫舁前一夫洗,落尽煨尘见云巘。shí fū yú qián yī fū xǐ,luò jǐn wēi chén jiàn yún yǎn。
回首笑向道州守,此解未如人世险。huí shǒu xiào xiàng dào zhōu shǒu,cǐ jiě wèi rú rén shì xiǎn。
头颅已过羊肠车,不用更通丞相书。tóu lú yǐ guò yáng cháng chē,bù yòng gèng tōng chéng xiāng shū。
老来得此万事足,摩挲苍璧相倚于。lǎo lái dé cǐ wàn shì zú,mó sā cāng bì xiāng yǐ yú。
玉帘崭崭何齿齿,质坚德重不可徙。yù lián zhǎn zhǎn hé chǐ chǐ,zhì jiān dé zhòng bù kě xǐ。
要镌?口方玉池,更酌西岭玻璃水。yào juān kǒu fāng yù chí,gèng zhuó xī lǐng bō lí shuǐ。
小却盛之数亩园,日夕与之同卧起。xiǎo què shèng zhī shù mǔ yuán,rì xī yǔ zhī tóng wò qǐ。
客来莫怪我自怜,老子心情正如此。kè lái mò guài wǒ zì lián,lǎo zi xīn qíng zhèng rú cǐ。
大山嵯峨势千寻,小山左右罗瑶簪。dà shān cuó é shì qiān xún,xiǎo shān zuǒ yòu luó yáo zān。
坡陀峭立各有态,面目虽异同肝心。pō tuó qiào lì gè yǒu tài,miàn mù suī yì tóng gān xīn。
叩之其声清以越,如磬之石钟之铁。kòu zhī qí shēng qīng yǐ yuè,rú qìng zhī shí zhōng zhī tiě。
怕令去作清庙器,潜向江头□□□。pà lìng qù zuò qīng miào qì,qián xiàng jiāng tóu。
江头之月今几年,惯见东西南北客。jiāng tóu zhī yuè jīn jǐ nián,guàn jiàn dōng xī nán běi kè。
凛然相对各无惭,惟此主人伴此石。lǐn rán xiāng duì gè wú cán,wéi cǐ zhǔ rén bàn cǐ shí。
主人说法石解应,夜深哦诗使之听。zhǔ rén shuō fǎ shí jiě yīng,yè shēn ó shī shǐ zhī tīng。
垠崖划断声雷硍,有语盘空如此硬。yín yá huà duàn shēng léi xiàn,yǒu yǔ pán kōng rú cǐ yìng。
与人说石仍说诗,世间此乐谁得之。yǔ rén shuō shí réng shuō shī,shì jiān cǐ lè shuí dé zhī。
故人往往解此意,赠以飞瀑和天池。gù rén wǎng wǎng jiě cǐ yì,zèng yǐ fēi pù hé tiān chí。
三君相视俱悠然,主人之乐无穷年。sān jūn xiāng shì jù yōu rán,zhǔ rén zhī lè wú qióng nián。
只愁清庙要钟磬,早晚捉去调钧天。zhǐ chóu qīng miào yào zhōng qìng,zǎo wǎn zhuō qù diào jūn tiān。

项安世

宋江陵人,字平父。孝宗淳熙二年进士。除秘书正字,光宗以疾不过重华宫,上书言之,迁校书郎。宁宗即位,应诏言应省减养兵及宫掖之费。庆元间,率馆职上书请留朱熹,被劾,以伪党罢。开禧间,复起知鄂州,迁户部员外郎、湖广总领。后以直龙图阁为湖南转运判官,寻因用台章夺职。有《易玩辞》、《项氏家说》、《平庵悔稿》。 项安世的作品>>

猜您喜欢

次韵李校书雨中至四圣观三绝句

项安世

花片洒行廊,苔痕上赭墙。huā piàn sǎ xíng láng,tái hén shàng zhě qiáng。
阜陵游幸处,花草亦悲凉。fù líng yóu xìng chù,huā cǎo yì bēi liáng。

次韵李校书雨中至四圣观三绝句

项安世

积雨全迷路,皇天不做春。jī yǔ quán mí lù,huáng tiān bù zuò chūn。
提壶休劝客,城外有饥人。tí hú xiū quàn kè,chéng wài yǒu jī rén。

李中主书堂

项安世

楞伽有公择,娣弟如班宗。léng gā yǒu gōng zé,dì dì rú bān zōng。
宜州黄宅相,馀韵更舂容。yí zhōu huáng zhái xiāng,yú yùn gèng chōng róng。

欧阳拾遗读书堂

项安世

嗟余嗜前训,蚤岁得明模。jiē yú shì qián xùn,zǎo suì dé míng mó。
中年困离索,旧学日荒芜。zhōng nián kùn lí suǒ,jiù xué rì huāng wú。

欧阳拾遗读书堂

项安世

兹行览得失,抚己动兢愧。zī xíng lǎn dé shī,fǔ jǐ dòng jīng kuì。
暮景尚可鞭,毋使寸阴弃。mù jǐng shàng kě biān,wú shǐ cùn yīn qì。

忆田间事

项安世

小盖行障日,枯筇立倚风。xiǎo gài xíng zhàng rì,kū qióng lì yǐ fēng。
入田催种稻,行圃看浇葱。rù tián cuī zhǒng dào,xíng pǔ kàn jiāo cōng。

水宿

项安世

水纳乾坤净,窗通左右凉。shuǐ nà qián kūn jìng,chuāng tōng zuǒ yòu liáng。
船门如引索,直面看波光。chuán mén rú yǐn suǒ,zhí miàn kàn bō guāng。

铁笛亭

项安世

夜啸千崖裂,朝吟万象苏。yè xiào qiān yá liè,cháo yín wàn xiàng sū。
山人大自在,无泪捋君须。shān rén dà zì zài,wú lèi lǚ jūn xū。

仁智堂

项安世

堂前九折溪,堂后百仞屏。táng qián jiǔ zhé xī,táng hòu bǎi rèn píng。
客来问仁智,相与坐中庭。kè lái wèn rén zhì,xiāng yǔ zuò zhōng tíng。

隐求斋

项安世

种桑不撩寒,莳粟长苦饥。zhǒng sāng bù liāo hán,shí sù zhǎng kǔ jī。
饥寒从古有,但使愿无违。jī hán cóng gǔ yǒu,dàn shǐ yuàn wú wéi。

观善斋

项安世

切切松上风,齿齿泉下石。qiè qiè sōng shàng fēng,chǐ chǐ quán xià shí。
零露晓沾衣,童山夜升液。líng lù xiǎo zhān yī,tóng shān yè shēng yè。

张文献公读书堂

项安世

谪仙读书处,零落依长松。zhé xiān dú shū chù,líng luò yī zhǎng sōng。
世人皆欲杀,头白想飘蓬。shì rén jiē yù shā,tóu bái xiǎng piāo péng。

记梦

项安世

共客谈风雅,花边或水边。gòng kè tán fēng yǎ,huā biān huò shuǐ biān。
胸中无一事,梦里亦欣然。xiōng zhōng wú yī shì,mèng lǐ yì xīn rán。

茶灶

项安世

滟滪亦有堆,黄河岂无柱。yàn yù yì yǒu duī,huáng hé qǐ wú zhù。
借问覆舟人,何如吃茶处。jiè wèn fù zhōu rén,hé rú chī chá chù。

有感

项安世

船头一摇桨,船尾万波随。chuán tóu yī yáo jiǎng,chuán wěi wàn bō suí。
闻道山中乐,无人尽日维。wén dào shān zhōng lè,wú rén jǐn rì wéi。