古诗词

悲秋辞

白玉蟾

虫声树声各已变,吾知流年暗中换。chóng shēng shù shēng gè yǐ biàn,wú zhī liú nián àn zhōng huàn。
昼乌夜兔忙如箭,秋光渐入芦花岸。zhòu wū yè tù máng rú jiàn,qiū guāng jiàn rù lú huā àn。
芦花白兮蓼花红,鸿雁跧蹲满荻丛。lú huā bái xī liǎo huā hóng,hóng yàn quán dūn mǎn dí cóng。
牡丹海棠如梦中,莲藕香散池馆空。mǔ dān hǎi táng rú mèng zhōng,lián ǒu xiāng sàn chí guǎn kōng。
人生岁月去如水,燕去莺归一弹指。rén shēng suì yuè qù rú shuǐ,yàn qù yīng guī yī dàn zhǐ。
星霜磨老道人心,满目世人纷如蚁。xīng shuāng mó lǎo dào rén xīn,mǎn mù shì rén fēn rú yǐ。
感今慨昔令人愁,乃知宋玉非悲秋。gǎn jīn kǎi xī lìng rén chóu,nǎi zhī sòng yù fēi bēi qiū。
江山紫翠饯汉唐,风物不复追商周。jiāng shān zǐ cuì jiàn hàn táng,fēng wù bù fù zhuī shāng zhōu。
古人混混去不返,今人纷纷知何限。gǔ rén hùn hùn qù bù fǎn,jīn rén fēn fēn zhī hé xiàn。
古人怜今今怜古,夕阳影里云影乱。gǔ rén lián jīn jīn lián gǔ,xī yáng yǐng lǐ yún yǐng luàn。
此身飘飘如游尘,身体发肤皆他人。cǐ shēn piāo piāo rú yóu chén,shēn tǐ fā fū jiē tā rén。
尚馀方寸管喜怒,不敢漏泄天公嗔。shàng yú fāng cùn guǎn xǐ nù,bù gǎn lòu xiè tiān gōng chēn。
向时欢娱成冷落,谁与感慨怜萧索。xiàng shí huān yú chéng lěng luò,shuí yǔ gǎn kǎi lián xiāo suǒ。
定知悲喜聚散因,世间果无扬州鹤。dìng zhī bēi xǐ jù sàn yīn,shì jiān guǒ wú yáng zhōu hè。
所可悲者贫且孤,览镜自笑清而癯。suǒ kě bēi zhě pín qiě gū,lǎn jìng zì xiào qīng ér qú。
安能十事九如意,定数岂复人能逾。ān néng shí shì jiǔ rú yì,dìng shù qǐ fù rén néng yú。
秋风起兮秋水寒,秋心悲兮秋兴酸。qiū fēng qǐ xī qiū shuǐ hán,qiū xīn bēi xī qiū xīng suān。
佳人一去不复还,顾影度此时光难。jiā rén yī qù bù fù hái,gù yǐng dù cǐ shí guāng nán。
此心寥寥秋夜月,孤光散入寒光阔。cǐ xīn liáo liáo qiū yè yuè,gū guāng sàn rù hán guāng kuò。
夜深月落无人知,江上渔翁空网撒。yè shēn yuè luò wú rén zhī,jiāng shàng yú wēng kōng wǎng sā。
不堪举此向愁人,使人泣下肝肠裂。bù kān jǔ cǐ xiàng chóu rén,shǐ rén qì xià gān cháng liè。
何人为我调素琴,叠叠为我写孤襟。hé rén wèi wǒ diào sù qín,dié dié wèi wǒ xiě gū jīn。
庶令鬼神伴伊泣,山空树冷风萧森。shù lìng guǐ shén bàn yī qì,shān kōng shù lěng fēng xiāo sēn。
白玉蟾

白玉蟾

宋闽清人,家琼州,字白叟,又字如晦,号海琼子,又号海蟾。入道武夷山。初至雷州,继为白氏子,自名白玉蟾。博览众籍,善篆隶草书,工画竹石。宁宗嘉定中诏征赴阙,对称旨,命馆太乙宫。传其常往来名山,神异莫测。诏封紫清道人。有《海琼集》、《道德宝章》、《罗浮山志》。 白玉蟾的作品>>

猜您喜欢

冬暮

白玉蟾

风落松梢雪,山收竹外烟。fēng luò sōng shāo xuě,shān shōu zhú wài yān。
清吟凝醉眼,独立耸新肩。qīng yín níng zuì yǎn,dú lì sǒng xīn jiān。

倚马观二鹤

白玉蟾

对舞鸣仍和,双飞去复回。duì wǔ míng réng hé,shuāng fēi qù fù huí。
归家千载远,丹灶付苍苔。guī jiā qiān zài yuǎn,dān zào fù cāng tái。

卜居

白玉蟾

路似羊肠绕,溪如燕尾分。lù shì yáng cháng rào,xī rú yàn wěi fēn。
青山相领略,许我一丘云。qīng shān xiāng lǐng lüè,xǔ wǒ yī qiū yún。

感春

白玉蟾

晴少春光浅,寒多酒力微。qíng shǎo chūn guāng qiǎn,hán duō jiǔ lì wēi。
一声山鹧过,数点海棠飞。yī shēng shān zhè guò,shù diǎn hǎi táng fēi。

山前行散

白玉蟾

人在莺花里,春归杖屦中。rén zài yīng huā lǐ,chūn guī zhàng jù zhōng。
风迎何处鹤,宿我洞门松。fēng yíng hé chù hè,sù wǒ dòng mén sōng。

水蛭

白玉蟾

屋宅才蜗大,身躯与蚓般。wū zhái cái wō dà,shēn qū yǔ yǐn bān。
楚王吞不得,敕赐鹭鸶餐。chǔ wáng tūn bù dé,chì cì lù sī cān。

春日自省

白玉蟾

燕语今生事,花开夙世红。yàn yǔ jīn shēng shì,huā kāi sù shì hóng。
不知终日醉,何以谢春风。bù zhī zhōng rì zuì,hé yǐ xiè chūn fēng。

春日自省

白玉蟾

雪洗桃花面,烟描柳叶眉。xuě xǐ táo huā miàn,yān miáo liǔ yè méi。
与春同是梦,安用赏春为。yǔ chūn tóng shì mèng,ān yòng shǎng chūn wèi。

春晚

白玉蟾

我怪东风黠,暗知春欲归。wǒ guài dōng fēng xiá,àn zhī chūn yù guī。
尽将杨柳絮,剪作雪花飞。jǐn jiāng yáng liǔ xù,jiǎn zuò xuě huā fēi。

六铢

白玉蟾

身衣六铢衣,笑折琼林花。shēn yī liù zhū yī,xiào zhé qióng lín huā。
岂知人间世,有人服苎麻。qǐ zhī rén jiān shì,yǒu rén fú zhù má。

六铢

白玉蟾

人间百春秋,天上一昼夜。rén jiān bǎi chūn qiū,tiān shàng yī zhòu yè。
六丁驱日轮,长过咸池下。liù dīng qū rì lún,zhǎng guò xián chí xià。

六铢

白玉蟾

紫皇坐瑶台,敕我草洞章。zǐ huáng zuò yáo tái,chì wǒ cǎo dòng zhāng。
落笔三百首,饮我白玉浆。luò bǐ sān bǎi shǒu,yǐn wǒ bái yù jiāng。

六铢

白玉蟾

我著紫绮裘,俯视蓬莱洲。wǒ zhù zǐ qǐ qiú,fǔ shì péng lái zhōu。
手把八空气,纵身云中游。shǒu bǎ bā kōng qì,zòng shēn yún zhōng yóu。

六铢

白玉蟾

我醉辄指麾,莫向太帝说。wǒ zuì zhé zhǐ huī,mò xiàng tài dì shuō。
要炼五彩石,去补西天缺。yào liàn wǔ cǎi shí,qù bǔ xī tiān quē。

棘隐壁

白玉蟾

苔空绿钱死,松老清阴瘦。tái kōng lǜ qián sǐ,sōng lǎo qīng yīn shòu。
结庐卧白云,柏子烧春昼。jié lú wò bái yún,bǎi zi shāo chūn zhòu。