古诗词

道过成蹊庵偶成旧风一篇

白玉蟾

笑把青藜出武夷,不辞千里访幽奇。xiào bǎ qīng lí chū wǔ yí,bù cí qiān lǐ fǎng yōu qí。
吐吞风月一壶酒,拈弄溪山万首诗。tǔ tūn fēng yuè yī hú jiǔ,niān nòng xī shān wàn shǒu shī。
道过星河骇双目,万灶清烟缠华屋。dào guò xīng hé hài shuāng mù,wàn zào qīng yān chán huá wū。
老岩峭拔森翠屏,大江东去流苍玉。lǎo yán qiào bá sēn cuì píng,dà jiāng dōng qù liú cāng yù。
樵人弛薪指似予,中有玉洞藏仙都。qiáo rén chí xīn zhǐ shì yǔ,zhōng yǒu yù dòng cáng xiān dōu。
楼阁参差美轮奂,神仙隐显知有无。lóu gé cān chà měi lún huàn,shén xiān yǐn xiǎn zhī yǒu wú。
夕阳挂树暮山紫,行行到此欲脱屣。xī yáng guà shù mù shān zǐ,xíng xíng dào cǐ yù tuō xǐ。
门前三径绿苔深,浩荡春风醉桃李。mén qián sān jìng lǜ tái shēn,hào dàng chūn fēng zuì táo lǐ。
子然放步成蹊庵,其一仙翁乐笑谈。zi rán fàng bù chéng qī ān,qí yī xiān wēng lè xiào tán。
苍髯绿鬓两眸碧,霞标芝宇清岩岩。cāng rán lǜ bìn liǎng móu bì,xiá biāo zhī yǔ qīng yán yán。
青牛人去几千载,源流尚有玄孙在。qīng niú rén qù jǐ qiān zài,yuán liú shàng yǒu xuán sūn zài。
身里蓬莱十二楼,杖头云水三千界。shēn lǐ péng lái shí èr lóu,zhàng tóu yún shuǐ sān qiān jiè。
大隐从来只市廛,年来教法况萧然。dà yǐn cóng lái zhǐ shì chán,nián lái jiào fǎ kuàng xiāo rán。
先生驻锡庐山下,混俗和光四十年。xiān shēng zhù xī lú shān xià,hùn sú hé guāng sì shí nián。
琅庭琛馆五云起,五湖四海来如蚁。láng tíng chēn guǎn wǔ yún qǐ,wǔ hú sì hǎi lái rú yǐ。
天下三百六十洲,未见堂宇高于此。tiān xià sān bǎi liù shí zhōu,wèi jiàn táng yǔ gāo yú cǐ。
自非先生真栋梁,安能玄阃颜辉光。zì fēi xiān shēng zhēn dòng liáng,ān néng xuán kǔn yán huī guāng。
烟蓑雨笠捘入门,琴佩剑履充其堂。yān suō yǔ lì zùn rù mén,qín pèi jiàn lǚ chōng qí táng。
先生何年创丹室,宝篆灰寒门牖密。xiān shēng hé nián chuàng dān shì,bǎo zhuàn huī hán mén yǒu mì。
明窗净几一炉香,何人会此真消息。míng chuāng jìng jǐ yī lú xiāng,hé rén huì cǐ zhēn xiāo xī。
先生何日结草庐,读尽丹台紫府书。xiān shēng hé rì jié cǎo lú,dú jǐn dān tái zǐ fǔ shū。
有时瞑目坐蒲团,闲即汲水浇园蔬。yǒu shí míng mù zuò pú tuán,xián jí jí shuǐ jiāo yuán shū。
妙南老人画真迹,一枝薜荔缠寒碧。miào nán lǎo rén huà zhēn jì,yī zhī bì lì chán hán bì。
莫问当年老沈翁,先生默契真端的。mò wèn dāng nián lǎo shěn wēng,xiān shēng mò qì zhēn duān de。
竹锁庵边炼药台,鹧鸪啼得百花开。zhú suǒ ān biān liàn yào tái,zhè gū tí dé bǎi huā kāi。
归去武夷向人说,也曾亲诣同原来。guī qù wǔ yí xiàng rén shuō,yě céng qīn yì tóng yuán lái。
先生此功与此德,不须语句碑诸石。xiān shēng cǐ gōng yǔ cǐ dé,bù xū yǔ jù bēi zhū shí。
铭在诸人肺腑间,闻者欲见不可得。míng zài zhū rén fèi fǔ jiān,wén zhě yù jiàn bù kě dé。
斩新花竹旧烟霞,十洲三岛共一家。zhǎn xīn huā zhú jiù yān xiá,shí zhōu sān dǎo gòng yī jiā。
有人问著长生事,默默无言指落花。yǒu rén wèn zhù zhǎng shēng shì,mò mò wú yán zhǐ luò huā。
璚山道人懒成趣,勉强搜索此数句。qióng shān dào rén lǎn chéng qù,miǎn qiáng sōu suǒ cǐ shù jù。
明朝铁笛吹一声,直入千山万山去。míng cháo tiě dí chuī yī shēng,zhí rù qiān shān wàn shān qù。
白玉蟾

白玉蟾

宋闽清人,家琼州,字白叟,又字如晦,号海琼子,又号海蟾。入道武夷山。初至雷州,继为白氏子,自名白玉蟾。博览众籍,善篆隶草书,工画竹石。宁宗嘉定中诏征赴阙,对称旨,命馆太乙宫。传其常往来名山,神异莫测。诏封紫清道人。有《海琼集》、《道德宝章》、《罗浮山志》。 白玉蟾的作品>>

猜您喜欢

棘隐壁

白玉蟾

幽鸟噪岩谷,寒烟锁薜萝。yōu niǎo zào yán gǔ,hán yān suǒ bì luó。
忽遇金蟾蜍,无人自呵呵。hū yù jīn chán chú,wú rén zì hē hē。

棘隐壁

白玉蟾

碧草正春风,雨晴竹落涕。bì cǎo zhèng chūn fēng,yǔ qíng zhú luò tì。
白鸟忽飞来,点破一山翠。bái niǎo hū fēi lái,diǎn pò yī shān cuì。

霞隐

白玉蟾

仙翁栖紫霞,颜童鬓不华。xiān wēng qī zǐ xiá,yán tóng bìn bù huá。
客来问玄机,笑指菖蒲花。kè lái wèn xuán jī,xiào zhǐ chāng pú huā。

露珠

白玉蟾

秋河一滴露,夜堕即珠然。qiū hé yī dī lù,yè duò jí zhū rán。
吹入玉盘里,走盘如许圆。chuī rù yù pán lǐ,zǒu pán rú xǔ yuán。

雷怡真小隐送春

白玉蟾

天不欲留春,东君暗归去。tiān bù yù liú chūn,dōng jūn àn guī qù。
碧梧枝上看,潇潇风送雨。bì wú zhī shàng kàn,xiāo xiāo fēng sòng yǔ。

旅邸睡起

白玉蟾

云为山积翠,雨倩草添青。yún wèi shān jī cuì,yǔ qiàn cǎo tiān qīng。
一觉南柯梦,俄然鸟唤醒。yī jué nán kē mèng,é rán niǎo huàn xǐng。

仙岩无尘轩

白玉蟾

麈尾清虚语,铜炉起澹烟。zhǔ wěi qīng xū yǔ,tóng lú qǐ dàn yān。
岭头猿叫罢,月落碧潭圆。lǐng tóu yuán jiào bà,yuè luò bì tán yuán。

武夷有感

白玉蟾

雨霁烟凝正夕阳,子规啼断几人肠。yǔ jì yān níng zhèng xī yáng,zi guī tí duàn jǐ rén cháng。
东风不动些情思,无限落花春自香。dōng fēng bù dòng xiē qíng sī,wú xiàn luò huā chūn zì xiāng。

武夷有感

白玉蟾

莺唤绿杨抽嫩叶,蝶催碧藕发新花。yīng huàn lǜ yáng chōu nèn yè,dié cuī bì ǒu fā xīn huā。
飒然一点薰风至,日落前山噪乱鸦。sà rán yī diǎn xūn fēng zhì,rì luò qián shān zào luàn yā。

武夷有感

白玉蟾

雨馀秋藓几堆锦,日出朝葵千簇金。yǔ yú qiū xiǎn jǐ duī jǐn,rì chū cháo kuí qiān cù jīn。
对景适然发清啸,野猿惊泣绿杨深。duì jǐng shì rán fā qīng xiào,yě yuán jīng qì lǜ yáng shēn。

武夷有感

白玉蟾

几尺雪藏山径暮,一枝梅簇洞门春。jǐ chǐ xuě cáng shān jìng mù,yī zhī méi cù dòng mén chūn。
溪头昨夜冰寒绿,风卷彤云发晓嗔。xī tóu zuó yè bīng hán lǜ,fēng juǎn tóng yún fā xiǎo chēn。

武夷有感

白玉蟾

风吹万木醒栖鹊,月落西山啼断猿。fēng chuī wàn mù xǐng qī què,yuè luò xī shān tí duàn yuán。
云卷翠微深处寺,一声钟落碧岩前。yún juǎn cuì wēi shēn chù sì,yī shēng zhōng luò bì yán qián。

武夷有感

白玉蟾

碧云红树晚相间,落日乱鸦天欲昏。bì yún hóng shù wǎn xiāng jiān,luò rì luàn yā tiān yù hūn。
人去采芝不知返,草庐空自掩柴门。rén qù cǎi zhī bù zhī fǎn,cǎo lú kōng zì yǎn chái mén。

武夷有感

白玉蟾

两脚初收起暮烟,芒鞋竹杖翠云边。liǎng jiǎo chū shōu qǐ mù yān,máng xié zhú zhàng cuì yún biān。
东风解发阳春意,放出落花啼鸟天。dōng fēng jiě fā yáng chūn yì,fàng chū luò huā tí niǎo tiān。

武夷有感

白玉蟾

月冷风清三径竹,猿啼鹤唳一窗云。yuè lěng fēng qīng sān jìng zhú,yuán tí hè lì yī chuāng yún。
开门放入前山翠,试把星儿柏子焚。kāi mén fàng rù qián shān cuì,shì bǎ xīng ér bǎi zi fén。