古诗词

丫头岩

白玉蟾

君不见武夷九曲溪之东,三峰号为玉女峰。jūn bù jiàn wǔ yí jiǔ qū xī zhī dōng,sān fēng hào wèi yù nǚ fēng。
当时嫁与大王峰,至今栉雨而梳风。dāng shí jià yǔ dà wáng fēng,zhì jīn zhì yǔ ér shū fēng。
又不见庐山三叠江之湄,大姑小姑凡两矶。yòu bù jiàn lú shān sān dié jiāng zhī méi,dà gū xiǎo gū fán liǎng jī。
小姑聘与彭郎矶,至今波眼而浪眉。xiǎo gū pìn yǔ péng láng jī,zhì jīn bō yǎn ér làng méi。
湘夫人寂寞湘水滨,巫山女窈窕巫峡浦。xiāng fū rén jì mò xiāng shuǐ bīn,wū shān nǚ yǎo tiǎo wū xiá pǔ。
亦有有情者,亦有无情者。yì yǒu yǒu qíng zhě,yì yǒu wú qíng zhě。
鬼物托物以为灵,俗子谓之山石精。guǐ wù tuō wù yǐ wèi líng,sú zi wèi zhī shān shí jīng。
吾来丫头岩下坐,已觉此身本非我。wú lái yā tóu yán xià zuò,yǐ jué cǐ shēn běn fēi wǒ。
朝云暮雨或有之,年来心下已无火。cháo yún mù yǔ huò yǒu zhī,nián lái xīn xià yǐ wú huǒ。
两峰相并各魅崒,对人长是娇媚色。liǎng fēng xiāng bìng gè mèi zú,duì rén zhǎng shì jiāo mèi sè。
过者见此如双鬟,云鬙雾鬓苍苔发。guò zhě jiàn cǐ rú shuāng huán,yún sēng wù bìn cāng tái fā。
我来适值天方秋,孤怀暗抱不能愁。wǒ lái shì zhí tiān fāng qiū,gū huái àn bào bù néng chóu。
岩下行人几回老,此岩依旧唤丫头。yán xià xíng rén jǐ huí lǎo,cǐ yán yī jiù huàn yā tóu。
白玉蟾

白玉蟾

宋闽清人,家琼州,字白叟,又字如晦,号海琼子,又号海蟾。入道武夷山。初至雷州,继为白氏子,自名白玉蟾。博览众籍,善篆隶草书,工画竹石。宁宗嘉定中诏征赴阙,对称旨,命馆太乙宫。传其常往来名山,神异莫测。诏封紫清道人。有《海琼集》、《道德宝章》、《罗浮山志》。 白玉蟾的作品>>

猜您喜欢

春词

白玉蟾

春光若海渺无边,日暮归来泛玉船。chūn guāng ruò hǎi miǎo wú biān,rì mù guī lái fàn yù chuán。
红酽海棠红似雪,翠娇杨柳暗如烟。hóng yàn hǎi táng hóng shì xuě,cuì jiāo yáng liǔ àn rú yān。

春词

白玉蟾

千红万紫竞繁华,莺燕多依富贵家。qiān hóng wàn zǐ jìng fán huá,yīng yàn duō yī fù guì jiā。
上巳兰亭修禊事,一年春色又杨花。shàng sì lán tíng xiū xì shì,yī nián chūn sè yòu yáng huā。

春词

白玉蟾

瘦沈皤潘莫自匆,花边有酒且从容。shòu shěn pó pān mò zì cōng,huā biān yǒu jiǔ qiě cóng róng。
春三二月东风里,莺百千声翠柳中。chūn sān èr yuè dōng fēng lǐ,yīng bǎi qiān shēng cuì liǔ zhōng。

春词

白玉蟾

柳困花慵风力轻,脱襌衣裌过清明。liǔ kùn huā yōng fēng lì qīng,tuō dān yī jiá guò qīng míng。
唤晴唤雨鸠无准,飞去飞来燕有情。huàn qíng huàn yǔ jiū wú zhǔn,fēi qù fēi lái yàn yǒu qíng。

春词

白玉蟾

旦上襌衣试绿罗,情知春暮亦无何。dàn shàng dān yī shì lǜ luó,qíng zhī chūn mù yì wú hé。
风吹一架荼蘼雪,酒恶频将玉蕊挼。fēng chuī yī jià tú mí xuě,jiǔ è pín jiāng yù ruǐ ruá。

春词

白玉蟾

晴帘暖幕笑如烘,春事还归缥缈中。qíng lián nuǎn mù xiào rú hōng,chūn shì hái guī piāo miǎo zhōng。
红药一枝寒食过,东风万点海棠空。hóng yào yī zhī hán shí guò,dōng fēng wàn diǎn hǎi táng kōng。

春词

白玉蟾

春色将穷诗未穷,开樽姑为慰东风。chūn sè jiāng qióng shī wèi qióng,kāi zūn gū wèi wèi dōng fēng。
偶然行到青苔上,尚有残英一片红。ǒu rán xíng dào qīng tái shàng,shàng yǒu cán yīng yī piàn hóng。

祈雨伏虎庵

白玉蟾

梵相无言旱气奢,三农无饭欲蒸沙。fàn xiāng wú yán hàn qì shē,sān nóng wú fàn yù zhēng shā。
狻头香穗成禾穗,麈尾天花化雨花。suān tóu xiāng suì chéng hé suì,zhǔ wěi tiān huā huà yǔ huā。

冬夕酌月

白玉蟾

半规新月滑如酥,流入清樽一吸无。bàn guī xīn yuè huá rú sū,liú rù qīng zūn yī xī wú。
明日定知广寒殿,姮娥失却水晶梳。míng rì dìng zhī guǎng hán diàn,héng é shī què shuǐ jīng shū。

冬夕酌月

白玉蟾

兔冷蟾寒桂影疏,化为霜露泻庭除。tù lěng chán hán guì yǐng shū,huà wèi shuāng lù xiè tíng chú。
已惊柏液冰吾齿,莫弄梅花粟尔肤。yǐ jīng bǎi yè bīng wú chǐ,mò nòng méi huā sù ěr fū。

冬夕酌月

白玉蟾

二毛可惜雪霜侵,日有清都绛阙心。èr máo kě xī xuě shuāng qīn,rì yǒu qīng dōu jiàng quē xīn。
枝冷鹊翻檐外影,庭空鸿堕月边音。zhī lěng què fān yán wài yǐng,tíng kōng hóng duò yuè biān yīn。

赠明讲师

白玉蟾

昔从师在月岩时,我过鹅湖即语离。xī cóng shī zài yuè yán shí,wǒ guò é hú jí yǔ lí。
每见孤鸿每生感,不曾一日不相思。měi jiàn gū hóng měi shēng gǎn,bù céng yī rì bù xiāng sī。

赠明讲师

白玉蟾

岂谓东吴得再逢,二俱老尽少时容。qǐ wèi dōng wú dé zài féng,èr jù lǎo jǐn shǎo shí róng。
来从上国莺花里,堕在辋川图画中。lái cóng shàng guó yīng huā lǐ,duò zài wǎng chuān tú huà zhōng。

雪中

白玉蟾

朔风吹冷裂窗纱,重把罗帏绣幕遮。shuò fēng chuī lěng liè chuāng shā,zhòng bǎ luó wéi xiù mù zhē。
青女先将霜起早,素娥始放雪飞花。qīng nǚ xiān jiāng shuāng qǐ zǎo,sù é shǐ fàng xuě fēi huā。

雪中

白玉蟾

晓来红日尚羞明,四外彤云欲诈晴。xiǎo lái hóng rì shàng xiū míng,sì wài tóng yún yù zhà qíng。
一夜九天开玉阙,六花万里散璚英。yī yè jiǔ tiān kāi yù quē,liù huā wàn lǐ sàn qióng yīng。