古诗词

琴歌

白玉蟾

月华飞下海棠枝,楼头春风鼓角悲。yuè huá fēi xià hǎi táng zhī,lóu tóu chūn fēng gǔ jiǎo bēi。
玉杯吸乾漏声转,金剑舞罢花影移。yù bēi xī qián lòu shēng zhuǎn,jīn jiàn wǔ bà huā yǐng yí。
蕊珠仙子笑移烛,唤起苍潭老龙哭。ruǐ zhū xiān zi xiào yí zhú,huàn qǐ cāng tán lǎo lóng kū。
一片高山流水心,三奏霓裳羽衣曲。yī piàn gāo shān liú shuǐ xīn,sān zòu ní shang yǔ yī qū。
初如古涧寒泉鸣,转入哀猿凄切声。chū rú gǔ jiàn hán quán míng,zhuǎn rù āi yuán qī qiè shēng。
吟猱撚抹无尽意,似语如愁不可听。yín náo niǎn mǒ wú jǐn yì,shì yǔ rú chóu bù kě tīng。
神霄宫中归未得,天上此夕知何夕。shén xiāo gōng zhōng guī wèi dé,tiān shàng cǐ xī zhī hé xī。
琼楼冷落琪花空,更作胡笳十八拍。qióng lóu lěng luò qí huā kōng,gèng zuò hú jiā shí bā pāi。
君琴妙甚素所悭,知我知音为我弹。jūn qín miào shén sù suǒ qiān,zhī wǒ zhī yīn wèi wǒ dàn。
瑶簪琅佩不易得,渺渺清飙吹广寒。yáo zān láng pèi bù yì dé,miǎo miǎo qīng biāo chuī guǎng hán。
人间如梦只如此,三万六千一弹指。rén jiān rú mèng zhǐ rú cǐ,sān wàn liù qiān yī dàn zhǐ。
蓬莱清浅欲桑田,君亦辍琴我隐几。péng lái qīng qiǎn yù sāng tián,jūn yì chuò qín wǒ yǐn jǐ。
为君歌此几操琴,琴不在曲而在心。wèi jūn gē cǐ jǐ cāo qín,qín bù zài qū ér zài xīn。
半颦如苦万绿缕,一笑不博千黄金。bàn pín rú kǔ wàn lǜ lǚ,yī xiào bù bó qiān huáng jīn。
我琴无徽亦无轸,瓠巴之外馀可哂。wǒ qín wú huī yì wú zhěn,hù bā zhī wài yú kě shěn。
指下方尔春露晞,弦中陡觉和风紧。zhǐ xià fāng ěr chūn lù xī,xián zhōng dǒu jué hé fēng jǐn。
琴意高远而飘飘,一奏令人万虑消。qín yì gāo yuǎn ér piāo piāo,yī zòu lìng rén wàn lǜ xiāo。
凄凉孤月照梧桐,断续夜雨鸣芭蕉。qī liáng gū yuè zhào wú tóng,duàn xù yè yǔ míng bā jiāo。
我琴是谓造化柄,时乎一弹混沌听。wǒ qín shì wèi zào huà bǐng,shí hū yī dàn hùn dùn tīng。
见君曾是蕊珠人,欲君琴与造化并。jiàn jūn céng shì ruǐ zhū rén,yù jūn qín yǔ zào huà bìng。
昔在神霄莫见君,蕊珠殿上如曾闻。xī zài shén xiāo mò jiàn jūn,ruǐ zhū diàn shàng rú céng wén。
天上人间已如隔,极目霭霭春空云。tiān shàng rén jiān yǐ rú gé,jí mù ǎi ǎi chūn kōng yún。
白玉蟾

白玉蟾

宋闽清人,家琼州,字白叟,又字如晦,号海琼子,又号海蟾。入道武夷山。初至雷州,继为白氏子,自名白玉蟾。博览众籍,善篆隶草书,工画竹石。宁宗嘉定中诏征赴阙,对称旨,命馆太乙宫。传其常往来名山,神异莫测。诏封紫清道人。有《海琼集》、《道德宝章》、《罗浮山志》。 白玉蟾的作品>>

猜您喜欢

赞历代天师第二十六代讳嗣宗

白玉蟾

朱砂鼎里炼金晶,默祷天皇入紫冥。zhū shā dǐng lǐ liàn jīn jīng,mò dǎo tiān huáng rù zǐ míng。
月落半山丹井水,猿声惊断满天星。yuè luò bàn shān dān jǐng shuǐ,yuán shēng jīng duàn mǎn tiān xīng。

赞历代天师第二十七代讳象中字拱辰

白玉蟾

仁皇恩赐紫衣时,方是宁馨七岁儿。rén huáng ēn cì zǐ yī shí,fāng shì níng xīn qī suì ér。
闲把洞章歌一阕,不知鸾鹤满天飞。xián bǎ dòng zhāng gē yī què,bù zhī luán hè mǎn tiān fēi。

赞历代天师第二十八代讳敦复字延之

白玉蟾

棘围战罢笑归来,一寸功名心已灰。jí wéi zhàn bà xiào guī lái,yī cùn gōng míng xīn yǐ huī。
白鹤何年归洞府,夕阳影里野猿哀。bái hè hé nián guī dòng fǔ,xī yáng yǐng lǐ yě yuán āi。

赞历代天师第二十九代讳景端字子仁

白玉蟾

当年仙去鹤巢空,万壑千崖夕照红。dāng nián xiān qù hè cháo kōng,wàn hè qiān yá xī zhào hóng。
人在丹丘玄圃外,潇潇松桂夜来风。rén zài dān qiū xuán pǔ wài,xiāo xiāo sōng guì yè lái fēng。

赞历代天师第三十代讳继先字遵正

白玉蟾

筑著成都人姓刘,丹成蜕迹入罗浮。zhù zhù chéng dōu rén xìng liú,dān chéng tuì jì rù luó fú。
琼楼数纸御书在,虚静先生已掉头。qióng lóu shù zhǐ yù shū zài,xū jìng xiān shēng yǐ diào tóu。

赞历代天师第三十一代讳时修字朝英

白玉蟾

是个清都一散郎,凝神聚气炼丹阳。shì gè qīng dōu yī sàn láng,níng shén jù qì liàn dān yáng。
片云孤鹤无踪迹,半夜风寒万里霜。piàn yún gū hè wú zōng jì,bàn yè fēng hán wàn lǐ shuāng。

赞历代天师第三十二代讳守真字遵一

白玉蟾

鹤颈龟腮骨已仙,星坛长啸诵琼篇。hè jǐng guī sāi gǔ yǐ xiān,xīng tán zhǎng xiào sòng qióng piān。
自从阙下归仙后,一枕清风几万年。zì cóng quē xià guī xiān hòu,yī zhěn qīng fēng jǐ wàn nián。

龙井

白玉蟾

山腰石有千年润,海眼泉无一日乾。shān yāo shí yǒu qiān nián rùn,hǎi yǎn quán wú yī rì qián。
天下苍生望霖雨,不知龙在此中蟠。tiān xià cāng shēng wàng lín yǔ,bù zhī lóng zài cǐ zhōng pán。

题桐柏观

白玉蟾

仙翁夜来扣林壑,约我明朝过南岳。xiān wēng yè lái kòu lín hè,yuē wǒ míng cháo guò nán yuè。
石坛对坐话松风,鹤唳一声山月落。shí tán duì zuò huà sōng fēng,hè lì yī shēng shān yuè luò。

番阳旅寓留题

白玉蟾

洞门深锁绿烟寒,来享浮生半日闲。dòng mén shēn suǒ lǜ yān hán,lái xiǎng fú shēng bàn rì xián。
城北城南无老树,横吹铁笛过庐山。chéng běi chéng nán wú lǎo shù,héng chuī tiě dí guò lú shān。

初夏

白玉蟾

城中厌雨过清和,偶出西郊野兴多。chéng zhōng yàn yǔ guò qīng hé,ǒu chū xī jiāo yě xīng duō。
蚕簇趁晴方摘茧,麦场经润欲生蛾。cán cù chèn qíng fāng zhāi jiǎn,mài chǎng jīng rùn yù shēng é。

飞云顶

白玉蟾

飞云顶上阁阑干,夜半南溟出玉盘。fēi yún dǐng shàng gé lán gàn,yè bàn nán míng chū yù pán。
卷起水帘三百尺,松风吹度铁桥寒。juǎn qǐ shuǐ lián sān bǎi chǐ,sōng fēng chuī dù tiě qiáo hán。

山中偶成

白玉蟾

酒恶频频嗅素馨,满天风雨晚凉生。jiǔ è pín pín xiù sù xīn,mǎn tiān fēng yǔ wǎn liáng shēng。
岩花乱落无一点,谷鸟时闻啼数声。yán huā luàn luò wú yī diǎn,gǔ niǎo shí wén tí shù shēng。

山中偶成

白玉蟾

长日扃门坐小亭,松阴竹影自清清。zhǎng rì jiōng mén zuò xiǎo tíng,sōng yīn zhú yǐng zì qīng qīng。
山翁莫问吾名姓,天上星辰地下行。shān wēng mò wèn wú míng xìng,tiān shàng xīng chén dì xià xíng。

七女峰

白玉蟾

宋时松竹晋时苔,路转山回洞户开。sòng shí sōng zhú jìn shí tái,lù zhuǎn shān huí dòng hù kāi。
流水也知尘世杂,依然流向此山来。liú shuǐ yě zhī chén shì zá,yī rán liú xiàng cǐ shān lái。