古诗词

题三清殿后壁

白玉蟾

些儿顽石些儿水,画工撑眸几睥睨。xiē ér wán shí xiē ér shuǐ,huà gōng chēng móu jǐ pì nì。
忽然心孔开一窍,呼吸掇来归幅纸。hū rán xīn kǒng kāi yī qiào,hū xī duō lái guī fú zhǐ。
白发黄冠逞神通,手把武夷提得起。bái fā huáng guān chěng shén tōng,shǒu bǎ wǔ yí tí dé qǐ。
大槐宫中作蝼蚁,醒来闻此心豁喜。dà huái gōng zhōng zuò lóu yǐ,xǐng lái wén cǐ xīn huō xǐ。
芒鞋竹杖一弹指,三十六峰落眉尾。máng xié zhú zhàng yī dàn zhǐ,sān shí liù fēng luò méi wěi。
魏王岂是中秋死,玉骨犹存香迤逦。wèi wáng qǐ shì zhōng qiū sǐ,yù gǔ yóu cún xiāng yí lǐ。
八百年来觅只鹤,一举直上三万里。bā bǎi nián lái mì zhǐ hè,yī jǔ zhí shàng sān wàn lǐ。
半杯浇湿曾孙齿,幔亭遗事落人耳。bàn bēi jiāo shī céng sūn chǐ,màn tíng yí shì luò rén ěr。
新村渡头拽转蓬,寒猿声落青烟里。xīn cūn dù tóu zhuāi zhuǎn péng,hán yuán shēng luò qīng yān lǐ。
老松今已几年梢,毛竹于今复生米。lǎo sōng jīn yǐ jǐ nián shāo,máo zhú yú jīn fù shēng mǐ。
岩上无人花自红,幽鸟自鸣鸣自止。yán shàng wú rén huā zì hóng,yōu niǎo zì míng míng zì zhǐ。
笑将铁笛起清风,白云飞过看无踪。xiào jiāng tiě dí qǐ qīng fēng,bái yún fēi guò kàn wú zōng。
夜来月影挂梧桐,莓苔满地绿容容。yè lái yuè yǐng guà wú tóng,méi tái mǎn dì lǜ róng róng。
丹崖高处药炉空,洞前云深千万重。dān yá gāo chù yào lú kōng,dòng qián yún shēn qiān wàn zhòng。
我亦偶来还自去,一夜潇潇江上雨。wǒ yì ǒu lái hái zì qù,yī yè xiāo xiāo jiāng shàng yǔ。
飞廉怒作满空雪,天柱峰前飞柳絮。fēi lián nù zuò mǎn kōng xuě,tiān zhù fēng qián fēi liǔ xù。
白玉蟾

白玉蟾

宋闽清人,家琼州,字白叟,又字如晦,号海琼子,又号海蟾。入道武夷山。初至雷州,继为白氏子,自名白玉蟾。博览众籍,善篆隶草书,工画竹石。宁宗嘉定中诏征赴阙,对称旨,命馆太乙宫。传其常往来名山,神异莫测。诏封紫清道人。有《海琼集》、《道德宝章》、《罗浮山志》。 白玉蟾的作品>>

猜您喜欢

赠相士徐碧眼

白玉蟾

碧眼何须青白为,冰辞雹语不吾欺。bì yǎn hé xū qīng bái wèi,bīng cí báo yǔ bù wú qī。
君看衮衮腰金者,曾见骚坛大将谁。jūn kàn gǔn gǔn yāo jīn zhě,céng jiàn sāo tán dà jiāng shuí。

梧窗

白玉蟾

夜半山风响翠梧,一窗皓月照琴书。yè bàn shān fēng xiǎng cuì wú,yī chuāng hào yuè zhào qín shū。
试将笔架山头屋,问有清幽似此无。shì jiāng bǐ jià shān tóu wū,wèn yǒu qīng yōu shì cǐ wú。

梧窗

白玉蟾

世事如尘扫又生,梧窗终日坐冥冥。shì shì rú chén sǎo yòu shēng,wú chuāng zhōng rì zuò míng míng。
有时饮罢却行乐,立看风吹阁上铃。yǒu shí yǐn bà què xíng lè,lì kàn fēng chuī gé shàng líng。

盘云

白玉蟾

今古无门闭是非,无心出岫已知机。jīn gǔ wú mén bì shì fēi,wú xīn chū xiù yǐ zhī jī。
于今收拾归山谷,不逐春风上下飞。yú jīn shōu shí guī shān gǔ,bù zhú chūn fēng shàng xià fēi。

盘云

白玉蟾

笔架山头一片云,盘旋岩谷不求伸。bǐ jià shān tóu yī piàn yún,pán xuán yán gǔ bù qiú shēn。
时人只恐清风起,吹作皇都雷雨春。shí rén zhǐ kǒng qīng fēng qǐ,chuī zuò huáng dōu léi yǔ chūn。

戏鹤林

白玉蟾

柱下固能官老子,漆园亦可禄庄周。zhù xià gù néng guān lǎo zi,qī yuán yì kě lù zhuāng zhōu。
鹤林不仕知何意,快取青毡趁黑头。hè lín bù shì zhī hé yì,kuài qǔ qīng zhān chèn hēi tóu。

览镜

白玉蟾

岁事軨㖃好送穷,头今未雪脸犹红。suì shì líng hǒu hǎo sòng qióng,tóu jīn wèi xuě liǎn yóu hóng。
一回览镜一回老,天已安排欲我翁。yī huí lǎn jìng yī huí lǎo,tiān yǐ ān pái yù wǒ wēng。

黄冈

白玉蟾

海山千里起风沙,拂拂篮舆细雨斜。hǎi shān qiān lǐ qǐ fēng shā,fú fú lán yú xì yǔ xié。
云裹桂松连岫碧,自酤市酒慰蕉花。yún guǒ guì sōng lián xiù bì,zì gū shì jiǔ wèi jiāo huā。

赠别徐监观

白玉蟾

晓来自点素馨汤,两朵莲花隔宿香。xiǎo lái zì diǎn sù xīn tāng,liǎng duǒ lián huā gé sù xiāng。
夜醉至今犹未醒,荔枝取次对离觞。yè zuì zhì jīn yóu wèi xǐng,lì zhī qǔ cì duì lí shāng。

送郑阳春

白玉蟾

前身莫是郑安期,井灶重来迹已遗。qián shēn mò shì zhèng ān qī,jǐng zào zhòng lái jì yǐ yí。
涧底菖蒲无可采,共君细读汉时碑。jiàn dǐ chāng pú wú kě cǎi,gòng jūn xì dú hàn shí bēi。

蜗牛

白玉蟾

有宅一区长自负,受田百亩不能耕。yǒu zhái yī qū zhǎng zì fù,shòu tián bǎi mǔ bù néng gēng。
壁间银篆方犹湿,早已枯然梦两楹。bì jiān yín zhuàn fāng yóu shī,zǎo yǐ kū rán mèng liǎng yíng。

早秋

白玉蟾

云来云去状秋阴,细雨笼晴夕照沉。yún lái yún qù zhuàng qiū yīn,xì yǔ lóng qíng xī zhào chén。
半夜月明千籁静,一声猿叫万山深。bàn yè yuè míng qiān lài jìng,yī shēng yuán jiào wàn shān shēn。

七仙寺石履

白玉蟾

踏遍三千及大千,除非铁脚始能穿。tà biàn sān qiān jí dà qiān,chú fēi tiě jiǎo shǐ néng chuān。
当时达磨持归去,何事传来到七仙。dāng shí dá mó chí guī qù,hé shì chuán lái dào qī xiān。

七仙寺石履

白玉蟾

古人参罢祖师禅,已证如如不动尊。gǔ rén cān bà zǔ shī chán,yǐ zhèng rú rú bù dòng zūn。
想见脚根坚似铁,履鞋化石俨然存。xiǎng jiàn jiǎo gēn jiān shì tiě,lǚ xié huà shí yǎn rán cún。

次韵王将仕

白玉蟾

散发披襟乐醉乡,从朝笑语到斜阳。sàn fā pī jīn lè zuì xiāng,cóng cháo xiào yǔ dào xié yáng。
坐来一片蝉声久,未信人间有此凉。zuò lái yī piàn chán shēng jiǔ,wèi xìn rén jiān yǒu cǐ liáng。