古诗词

赠赵太虚画竹石

白玉蟾

竹魂竹魄竹精神,飞落潇湘淇水濒。zhú hún zhú pò zhú jīng shén,fēi luò xiāo xiāng qí shuǐ bīn。
千竿万竿竞青翠,吹风饮露千来春。qiān gān wàn gān jìng qīng cuì,chuī fēng yǐn lù qiān lái chūn。
先生笔端自风雨,惊起竹魂无著处。xiān shēng bǐ duān zì fēng yǔ,jīng qǐ zhú hún wú zhù chù。
一点水墨化成龙,龙孙飞去鹅溪住。yī diǎn shuǐ mò huà chéng lóng,lóng sūn fēi qù é xī zhù。
先生把笔无逡巡,造物不敢私为春。xiān shēng bǎ bǐ wú qūn xún,zào wù bù gǎn sī wèi chūn。
新梢劲节森寒玉,鸾凤无处栖梦魂。xīn shāo jìn jié sēn hán yù,luán fèng wú chù qī mèng hún。
晋人神仙如孙且,画竹每每天作雨。jìn rén shén xiān rú sūn qiě,huà zhú měi měi tiān zuò yǔ。
唐人神仙如张臻,画竹每每闻雁鸣。táng rén shén xiān rú zhāng zhēn,huà zhú měi měi wén yàn míng。
先生自得入神手,一竿两竿发于酒。xiān shēng zì dé rù shén shǒu,yī gān liǎng gān fā yú jiǔ。
当时大醉呼墨奴,一笔扫出竹千亩。dāng shí dà zuì hū mò nú,yī bǐ sǎo chū zhú qiān mǔ。
酒力安能夺化工,先生炼就金丹红。jiǔ lì ān néng duó huà gōng,xiān shēng liàn jiù jīn dān hóng。
一粒阳光照肺腑,森罗万象罗心胸。yī lì yáng guāng zhào fèi fǔ,sēn luó wàn xiàng luó xīn xiōng。
有时持出风竹叶,银海不寒皆震慑。yǒu shí chí chū fēng zhú yè,yín hǎi bù hán jiē zhèn shè。
有时持出雪中枝,恍如冻碧欺涟漪。yǒu shí chí chū xuě zhōng zhī,huǎng rú dòng bì qī lián yī。
复能濡墨作石块,天然峭拔古且怪。fù néng rú mò zuò shí kuài,tiān rán qiào bá gǔ qiě guài。
沙中伏虎草中犀,教人持向蓬莱卖。shā zhōng fú hǔ cǎo zhōng xī,jiào rén chí xiàng péng lái mài。
竹之清虚石坚硬,以此发明真性命。zhú zhī qīng xū shí jiān yìng,yǐ cǐ fā míng zhēn xìng mìng。
使人观石及爱竹,知有真个赵元静。shǐ rén guān shí jí ài zhú,zhī yǒu zhēn gè zhào yuán jìng。
先生醉时常风颠,世人眼孔无神仙。xiān shēng zuì shí cháng fēng diān,shì rén yǎn kǒng wú shén xiān。
我今珍藏数本画,云鹤来也公归天。wǒ jīn zhēn cáng shù běn huà,yún hè lái yě gōng guī tiān。
白玉蟾

白玉蟾

宋闽清人,家琼州,字白叟,又字如晦,号海琼子,又号海蟾。入道武夷山。初至雷州,继为白氏子,自名白玉蟾。博览众籍,善篆隶草书,工画竹石。宁宗嘉定中诏征赴阙,对称旨,命馆太乙宫。传其常往来名山,神异莫测。诏封紫清道人。有《海琼集》、《道德宝章》、《罗浮山志》。 白玉蟾的作品>>

猜您喜欢

夏日遣兴

白玉蟾

四壁青山翠打围,诗人坐久澹忘归。sì bì qīng shān cuì dǎ wéi,shī rén zuò jiǔ dàn wàng guī。
桥边荷芰攲头立,水底蜻蜓仰面飞。qiáo biān hé jì qī tóu lì,shuǐ dǐ qīng tíng yǎng miàn fēi。

闻子规

白玉蟾

二十年前怯杜鹃,枕边时把泪珠弹。èr shí nián qián qiè dù juān,zhěn biān shí bǎ lèi zhū dàn。
如今老眼应无泪,一任声声到月残。rú jīn lǎo yǎn yīng wú lèi,yī rèn shēng shēng dào yuè cán。

问子规

白玉蟾

绿柳阴中问子规,劝人归是劝春归。lǜ liǔ yīn zhōng wèn zi guī,quàn rén guī shì quàn chūn guī。
人须回首春须暮,何不成都西去飞。rén xū huí shǒu chūn xū mù,hé bù chéng dōu xī qù fēi。

润夫饭僧景泰相款信宿告归

白玉蟾

梦中也学云峰路,未老来游蒲涧山。mèng zhōng yě xué yún fēng lù,wèi lǎo lái yóu pú jiàn shān。
无数老僧闲道士,笑人骑马出松关。wú shù lǎo sēng xián dào shì,xiào rén qí mǎ chū sōng guān。

送郑道人归罗浮

白玉蟾

铁作桥梁云作盖,石成楼观水成帘。tiě zuò qiáo liáng yún zuò gài,shí chéng lóu guān shuǐ chéng lián。
归时猿鹤烦传语,记取前回白玉蟾。guī shí yuán hè fán chuán yǔ,jì qǔ qián huí bái yù chán。

赠徐钟头

白玉蟾

楼上疏钟撞月明,五云影里一声声。lóu shàng shū zhōng zhuàng yuè míng,wǔ yún yǐng lǐ yī shēng shēng。
九天星宿皆朝斗,人世晓鸡浑未鸣。jiǔ tiān xīng sù jiē cháo dòu,rén shì xiǎo jī hún wèi míng。

问春

白玉蟾

不教蜂蝶略来些,岂是春神病酒耶。bù jiào fēng dié lüè lái xiē,qǐ shì chūn shén bìng jiǔ yé。
燕语莺啼今几日,风魔雨难许多花。yàn yǔ yīng tí jīn jǐ rì,fēng mó yǔ nán xǔ duō huā。

舟行

白玉蟾

梢子欢呼御晓风,诗人亦自起推蓬。shāo zi huān hū yù xiǎo fēng,shī rén yì zì qǐ tuī péng。
数来数去山都乱,忘却前峰与后峰。shù lái shù qù shān dōu luàn,wàng què qián fēng yǔ hòu fēng。

秋园夕眺

白玉蟾

木犀倜傥散麸金,松举笙竽竹奏琴。mù xī tì tǎng sàn fū jīn,sōng jǔ shēng yú zhú zòu qín。
临水芙蓉自儿女,镜边刺绣晚沉吟。lín shuǐ fú róng zì ér nǚ,jìng biān cì xiù wǎn chén yín。

夏夜露坐

白玉蟾

披襟岸帻藕花桥,一片哀鸿度碧霄。pī jīn àn zé ǒu huā qiáo,yī piàn āi hóng dù bì xiāo。
新月出来真解事,嫩蝉吟得自无聊。xīn yuè chū lái zhēn jiě shì,nèn chán yín dé zì wú liáo。

春宵酌雨

白玉蟾

更无半点海棠飞,一听黄莺雨里啼。gèng wú bàn diǎn hǎi táng fēi,yī tīng huáng yīng yǔ lǐ tí。
啼得碧坛红药破,淡烟芳草满长堤。tí dé bì tán hóng yào pò,dàn yān fāng cǎo mǎn zhǎng dī。

嘲杜鹃

白玉蟾

杜宇声声盖自嗟,春残何事更天涯。dù yǔ shēng shēng gài zì jiē,chūn cán hé shì gèng tiān yá。
不归则是归还是,伊是无家或有家。bù guī zé shì guī hái shì,yī shì wú jiā huò yǒu jiā。

晓巡北圃七绝

白玉蟾

隔水人家似画图,鬓边香露缀成珠。gé shuǐ rén jiā shì huà tú,bìn biān xiāng lù zhuì chéng zhū。
日高丈五云犹宿,乌鹊已归三哺雏。rì gāo zhàng wǔ yún yóu sù,wū què yǐ guī sān bǔ chú。

晓巡北圃七绝

白玉蟾

柳色花光映晓云,半窗红日已东升。liǔ sè huā guāng yìng xiǎo yún,bàn chuāng hóng rì yǐ dōng shēng。
行人隔水自相语,无数莺啼闻不曾。xíng rén gé shuǐ zì xiāng yǔ,wú shù yīng tí wén bù céng。

晓巡北圃七绝

白玉蟾

蜂蝶如知春欲归,雨馀莺亦缕金衣。fēng dié rú zhī chūn yù guī,yǔ yú yīng yì lǚ jīn yī。
东风尽把杨花剪,吹作满城轻雪飞。dōng fēng jǐn bǎ yáng huā jiǎn,chuī zuò mǎn chéng qīng xuě fēi。