古诗词

谒仙行赠万书记

白玉蟾

嶰管飞葭方孟籥,青女仍前行夜恶。xiè guǎn fēi jiā fāng mèng yuè,qīng nǚ réng qián xíng yè è。
连日东风料峭寒,黄鹂声断梅花落。lián rì dōng fēng liào qiào hán,huáng lí shēng duàn méi huā luò。
客来武夷访灵踪,八字洞门无锁钥。kè lái wǔ yí fǎng líng zōng,bā zì dòng mén wú suǒ yào。
溪头昨夜添新雨,桃片满溪红灼灼。xī tóu zuó yè tiān xīn yǔ,táo piàn mǎn xī hóng zhuó zhuó。
苍苔满地空绿匀,芳草无言烟漠漠。cāng tái mǎn dì kōng lǜ yún,fāng cǎo wú yán yān mò mò。
捣药声乾丹井寒,虹桥一断收霞幕。dǎo yào shēng qián dān jǐng hán,hóng qiáo yī duàn shōu xiá mù。
千古松风学凤笙,向晚清客满林壑。qiān gǔ sōng fēng xué fèng shēng,xiàng wǎn qīng kè mǎn lín hè。
山光不动旧松竹,洞中惨惨悲猿鹤。shān guāng bù dòng jiù sōng zhú,dòng zhōng cǎn cǎn bēi yuán hè。
机岩学馆空无人,紫领丹丘久萧索。jī yán xué guǎn kōng wú rén,zǐ lǐng dān qiū jiǔ xiāo suǒ。
雾暗平林虎长啸,碧潭生花老龙跃。wù àn píng lín hǔ zhǎng xiào,bì tán shēng huā lǎo lóng yuè。
峭崖飞鸟不敢过,万丈苍琼真峻削。qiào yá fēi niǎo bù gǎn guò,wàn zhàng cāng qióng zhēn jùn xuē。
山中金蟾不可寻,石边且取黄芝嚼。shān zhōng jīn chán bù kě xún,shí biān qiě qǔ huáng zhī jué。
我生逍遥事落魄,泉石烟霞得真乐。wǒ shēng xiāo yáo shì luò pò,quán shí yān xiá dé zhēn lè。
身披绿麻戴青蒻,横担碧藜蹑芒屩。shēn pī lǜ má dài qīng ruò,héng dān bì lí niè máng juē。
只爱山林厌城郭,却厌膏粱爱藜藿。zhǐ ài shān lín yàn chéng guō,què yàn gāo liáng ài lí huò。
冷眠石上入华胥,梦见太虚无斧凿。lěng mián shí shàng rù huá xū,mèng jiàn tài xū wú fǔ záo。
朅来洞中未半饷,转盼又觉经旬朔。qiè lái dòng zhōng wèi bàn xiǎng,zhuǎn pàn yòu jué jīng xún shuò。
今朝云头雨收脚,欲归又被溪山缚。jīn cháo yún tóu yǔ shōu jiǎo,yù guī yòu bèi xī shān fù。
欲作此地三间茅,朝餐红霞暮饮瀑。yù zuò cǐ dì sān jiān máo,cháo cān hóng xiá mù yǐn pù。
已有神仙分定缘,定知道外无乾坤。yǐ yǒu shén xiān fēn dìng yuán,dìng zhī dào wài wú qián kūn。
只愁天上多官府,九转丹成未敢吞。zhǐ chóu tiān shàng duō guān fǔ,jiǔ zhuǎn dān chéng wèi gǎn tūn。
白玉蟾

白玉蟾

宋闽清人,家琼州,字白叟,又字如晦,号海琼子,又号海蟾。入道武夷山。初至雷州,继为白氏子,自名白玉蟾。博览众籍,善篆隶草书,工画竹石。宁宗嘉定中诏征赴阙,对称旨,命馆太乙宫。传其常往来名山,神异莫测。诏封紫清道人。有《海琼集》、《道德宝章》、《罗浮山志》。 白玉蟾的作品>>

猜您喜欢

紫溪偶成回文体

白玉蟾

鹂黄并柳风飘絮,蝶粉粘花露浥香。lí huáng bìng liǔ fēng piāo xù,dié fěn zhān huā lù yì xiāng。
离别恨深深院静,少年人去去途长。lí bié hèn shēn shēn yuàn jìng,shǎo nián rén qù qù tú zhǎng。

集句赠王秀才

白玉蟾

富贵必从勤苦得,名位岂肯卑微休。fù guì bì cóng qín kǔ dé,míng wèi qǐ kěn bēi wēi xiū。
劝君更尽一杯酒,与尔同销万古愁。quàn jūn gèng jǐn yī bēi jiǔ,yǔ ěr tóng xiāo wàn gǔ chóu。

倪梅窗喜神赞

白玉蟾

燕颔虎头古班超,龙章凤姿晋嵇康。yàn hàn hǔ tóu gǔ bān chāo,lóng zhāng fèng zī jìn jī kāng。
高人心地本无象,风清月冷倪梅窗。gāo rén xīn dì běn wú xiàng,fēng qīng yuè lěng ní méi chuāng。

曲肱诗

白玉蟾

昔在青华第一宫,只缘醉后怒骑龙。xī zài qīng huá dì yī gōng,zhǐ yuán zuì hòu nù qí lóng。
倾翻半滴金瓶水,不觉人间雨发洪。qīng fān bàn dī jīn píng shuǐ,bù jué rén jiān yǔ fā hóng。

曲肱诗

白玉蟾

玉皇有敕问神霄,谁去骑龙乱作妖。yù huáng yǒu chì wèn shén xiāo,shuí qù qí lóng luàn zuò yāo。
自别雷城一回首,人间天上已相辽。zì bié léi chéng yī huí shǒu,rén jiān tiān shàng yǐ xiāng liáo。

曲肱诗

白玉蟾

谪君尘世意徘徊,炼尽金丹待鹤来。zhé jūn chén shì yì pái huái,liàn jǐn jīn dān dài hè lái。
归去神霄朝玉帝,依前命我掌风雷。guī qù shén xiāo cháo yù dì,yī qián mìng wǒ zhǎng fēng léi。

曲肱诗

白玉蟾

五雷深锁玉清宫,白鹤呼风唳碧空。wǔ léi shēn suǒ yù qīng gōng,bái hè hū fēng lì bì kōng。
说着这般辛苦处,三千玉女蹙眉峰。shuō zhe zhè bān xīn kǔ chù,sān qiān yù nǚ cù méi fēng。

曲肱诗

白玉蟾

太乙天皇谒紫清,翠娥百万拥云軿。tài yǐ tiān huáng yè zǐ qīng,cuì é bǎi wàn yōng yún píng。
当时不合抬头看,忽见天丁叱火铃。dāng shí bù hé tái tóu kàn,hū jiàn tiān dīng chì huǒ líng。

曲肱诗

白玉蟾

我不生嗔怨玉皇,翠娥无复舞霓裳。wǒ bù shēng chēn yuàn yù huáng,cuì é wú fù wǔ ní shang。
如何天上神仙女,染污清都一散郎。rú hé tiān shàng shén xiān nǚ,rǎn wū qīng dōu yī sàn láng。

曲肱诗

白玉蟾

梦断南柯觉昨非,因缘尽处两分飞。mèng duàn nán kē jué zuó fēi,yīn yuán jǐn chù liǎng fēn fēi。
寒松空锁翠娥梦,我独于今未得归。hán sōng kōng suǒ cuì é mèng,wǒ dú yú jīn wèi dé guī。

曲肱诗

白玉蟾

玉府官僚无甚人,上皇怜我最辛勤。yù fǔ guān liáo wú shén rén,shàng huáng lián wǒ zuì xīn qín。
忽然诏下催归去,猿叫万山空白云。hū rán zhào xià cuī guī qù,yuán jiào wàn shān kōng bái yún。

曲肱诗

白玉蟾

瑶池王母宴群仙,两部笙歌簇绮筵。yáo chí wáng mǔ yàn qún xiān,liǎng bù shēng gē cù qǐ yán。
误取一枚仙李吃,又来人世不知年。wù qǔ yī méi xiān lǐ chī,yòu lái rén shì bù zhī nián。

曲肱诗

白玉蟾

我到人间未百年,恰如顷刻在三天。wǒ dào rén jiān wèi bǎi nián,qià rú qǐng kè zài sān tiān。
向来我本雷霆吏,今更休疑作甚仙。xiàng lái wǒ běn léi tíng lì,jīn gèng xiū yí zuò shén xiān。

曲肱诗

白玉蟾

往昔逍遥在太华,朝餐玉乳看琼花。wǎng xī xiāo yáo zài tài huá,cháo cān yù rǔ kàn qióng huā。
当年身著六铢服,不识人间有苎麻。dāng nián shēn zhù liù zhū fú,bù shí rén jiān yǒu zhù má。

曲肱诗

白玉蟾

做到天仙地位时,三遭天谴落天墀。zuò dào tiān xiān dì wèi shí,sān zāo tiān qiǎn luò tiān chí。
却嫌天上多官府,且就人间洞府嬉。què xián tiān shàng duō guān fǔ,qiě jiù rén jiān dòng fǔ xī。